NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 208

mà là thời xưa thì tuổi này hẳn đã có một đám con nhỏ vây quanh kéo áo,
gọi cha, làm nũng. Hiện tại thì hay rồi, ít nhiều gì cũng đã hai mươi tuổi,
vậy mà chỉ hai chuyện nho nhỏ thế này thôi đã khiến cho tay chân luống
cuống, rối bời xoay sở.

Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Trong bóng đêm, cái bóng huy hoàng

của thành phố in lên nền trời xanh xám. Trên mặt đất đâu đâu cũng thấy
quang cảnh nhuốm đầy màu sắc của xa hoa và hưởng thụ. Gió lạnh thổi tạt
qua người. Giọng nói của Thẩm Tấn phảng phất ngay bên tai, rõ ràng, kiên
quyết: “Yên tâm, tôi xem dì ấy như là mẹ của mình.”

Cơ thể sau một ngày bôn ba mệt mỏi, tâm tình cũng mềm yếu dễ xúc

động hơn lúc thường, chỉ vài lời bâng quơ là đã có thể gây nên một đợt
sóng lớn ngập trời. Tần Ương nắm chặt điện thoại, ngây người trong giây
lát: “Thẩm Tấn…”

Bên kia đã nói vội: “Mẹ gọi tôi rồi, tôi phải đi xem sao.”

Điện thoại run lên lần cuối rồi im bặt, tâm trạng mới phút trước còn

rối bời không rõ nguyên do, giờ đây bỗng nhiên đã dịu đi rất nhiều. May là
còn có một Thẩm Tấn, ngay lúc bản thân chẳng còn ai bên cạnh, vẫn còn có
Thẩm Tấn để dựa vào. May sao…

………

Dạo trước, khi làm nhà, phải cất công tìm khắp các cửa hàng vật liệu

xây dựng ở Thượng Hải, mẹ Tần Ương mới tìm ra được loại gạch lát tường
màu vàng ngà rất ưng ý kia. Thích nó đến mức từ phòng khách đến phòng
ngủ, cả phòng bếp và nhà vệ sinh, đều dùng mỗi mình nó. Bây giờ, đứng
nhìn thợ sửa đường nước dỡ ra từng viên từng viên một, Tần Ương không
khỏi cười khổ, thầm cảm thấy may mắn là lúc này đây mẹ còn đang ở trong
bệnh viện. Nếu không, để bà nhìn thấy cảnh tượng nhà cửa ngổn ngang,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.