NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 213

Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt mẹ Tần Ương, bà phất tay bảo:

“Làm sao mà giống được, nhìn quần áo này xem, quê mùa muốn chết. Bây
giờ mà đem bỏ ra đường cũng chẳng có ai thèm đến nhặt đâu cháu ạ.”

Lại lật qua một trang, giai đoạn này Tần Ương đã bắt đầu mọc răng,

người cũng từ trong thùng xe bé tí tẹo mà chạy sang tựa đầu vào cửa đứng
làm duyên…Từ ảnh trắng đen hai màu cũng dần chuyển sang ảnh màu rực
rỡ, sau đó là những năm Tần Ương đi nhà trẻ. Sau đó, lật qua hơn mươi tờ
khác, bỗng hiện ra một vương tử áo trắng cùng cô công chúa bé xúng xính
trong chiếc đầm đỏ. Trong ảnh, công chúa và hoàng tử đang đánh nhau, rất
hăng hái lăn xả vào nhau, chẳng khác nào một đôi chuột con đang vật lộn.

Mẹ Tần Ương chỉ tấm hình, nói: “Tấm này là ba Tấn Tấn chụp, sau đó

rửa thêm cho nhà dì một tấm.”

Cơ hội đã đến, Tần Ương bật cười một tiếng rõ to: “Người mặc váy

này là ai thế nhỉ? Con chẳng nhớ rõ nữa. Nhìn kỹ thì thấy cũng xinh lắm,
không biết sau này lớn lên sẽ như thế nào ha? Mẹ, đưa cho con xem chút
đi.”

Thẩm Tấn giận dỗi quay mặt đi, lòng nhủ lòng có đánh chết cũng

đừng hòng ta đây xem lại cái ảnh mất mặt ấy.

Mẹ Tần Ương sẵn dịp lên tiếng: “Hai đứa tiểu quỷ này hồi nhỏ chẳng

biết ngoan ngoãn là gì cả, lúc đó thật là hù chết cô giáo của mấy đứa, hại
người ta bỏ công ra dàn dựng cả buổi trời, rốt cuộc lại bị hai đứa phá hư hết
cả.”

Tần Ương cười biết lỗi: “Là cậu ấy đánh con trước mà.” Đem hết

trách nhiệm đổ qua Thẩm Tấn.

Lúc này Thẩm Tấn mới chịu ngoảnh đầu lại: “Ai kêu cậu hồi đó cứ

chạy đi mách tội người ta với cô giáo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.