NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 214

Ngồi giữa nhìn hai đứa đùn đẩy qua lại, mẹ Tần Ương không khỏi lấy

làm buồn cười: “Con nít đúng là con nít, trước đây thấy mặt nhau cứ như
chó gặp mèo, hiện giờ không phải rất tốt sao? Nhà trẻ, tiểu học, trung học,
đại học, hai đứa đều chung một chỗ cả, coi như là có duyên phận với
nhau.”

Thẩm Tấn chầm chậm gật đầu, chậm rãi nhích dần đến bên cạnh Tần

Ương: “Con với Tần Tần đúng là duyên nợ rất sâu.”

Mẹ Tần Ương cũng cười nói: “Thế sau này Tần Tần nhà dì phải làm

phiền con chăm sóc nhiều rồi.”

Thẩm Tấn ngay tức khắc gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ.”

Tần Ương chỉ cảm thấy người bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay mình.

Bàn tay người nọ không hiểu sao nóng quá, khiến cậu có chút sợ hãi. Đặt
quyển album xuống bàn, Tần Ương ngước mặt nhìn lên, điều đầu tiên nhìn
thấy chính là nửa gương mặt nhìn nghiêng với những đường quen rất thân
quen của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn nói: “Dì à, giao Tần Tần cho con có được không?”

Cùng với câu nói, tay đột nhiên bị siết lấy.

“Ừ thì có cái gì đâu mà…” Khi ánh nhìn từ quyển album rơi xuống

trên hai bàn tay nắm chặt của hai cậu con trai, nụ cười vui vẻ trên mặt
người phụ nữ cũng dần dần biến mất. Mười ngón lồng vào nhau, thân thiết
như thế, gương mặt đăm đăm hướng về phía mình, biểu tình nghiêm túc
như thế. Thằng bé này chẳng phải ngày thường vẫn giỏi nhất việc chọc cho
người khác cười vui, trên môi không lúc nào không thiếu vắng nụ cười hay
sao? Còn cả đứa con trai tính tình vốn đã ôn hòa từ bé của mình, chẳng biết
hùa theo ai bày trò nghịch ngợm bao giờ. “Hai đứa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.