NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 44

“Vầy đi, cứ để bài làm ở trên bàn, còn cậu thì né người qua một bên.”

Trước giờ vào thi, Thẩm Tấn đã nhìn cậu mà cười đầy ẩn ý, nói rằng.

“Bỏ đi, có một trong top mười ngồi ở trước mặt cũng là tốt lắm rồi.”

“Chúng ta là bạn lâu năm của nhau, lát nữa giúp đỡ an hem giùm với

nhé.”

Nụ cười của Thẩm Tấn cùng với những câu nói đó cứ lặp đi lặp lại,

như một đoạn phim chiếu mãi chỉ có một cảnh, còn những dãy số trong bài
làm thì giống hệt những con sóng, cứ không ngừng nhân lên, dâng cao. Một
lúc nào đó, hai hình ảnh ấy gặp nhau, nhập lại làm một, biến thành một
cảnh tượng hỗn loạn, mãnh liệt giằng xé bên trong Tần Ương. Phảng phất
như là ở trong một giấc mộng, nhưng không còn cách nào cười được như
những ngày xưa.

Ghế ngồi càng lúc càng rung dữ hơn. “Tần Tần, Tần Tần…” Thẩm

Tấn ở sau lưng không ngớt lời thúc giục, “Tránh qua đi, cậu tránh qua một
bên, nhanh đi!”

Tần Ương vẫn đờ đẫn ngồi đó, bên tai đều là giọng nói của Thẩm Tấn.

“Tần Tần, Tần Tần…”

Cậu ta không thể nào gọi cậu là Tần Tần được. Lúc nhỏ còn ghét nhau

như chó với mèo, chỉ một tiếng “nè” thôi đã là miễn cưỡng lắm rồi. Sau đó
kết thành bạn tốt, đôi lần đến nhà Tần Ương chơi, Thẩm Tấn nghe được mẹ
Tần Ương gọi tên ở nhà của cậu, có lúc còn gọi bằng hai chữ “bé cưng”
đầy thương yêu, khiến cho Tần Ương sau đó bị Thẩm Tấn đeo theo trêu
chọc suốt cả ba ngày liền.

Thẩm Tấn rất ác, khi đó còn bắt Tần Ương phải tự mình lựa chọn giữa

hai cách gọi “Tần Tần” và “bé cưng”. Cả hai cách Tần Ương đều chẳng
thích nhưng cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải chọn cái tên đầu. Từ đó về sau,
mỗi khi có chuyện muốn kèo nài Tần Ương, Thẩm Tấn luôn gọi cậu là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.