NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 45

“Tần Tần”, dùng một giọng điệu cực kỳ ngọt ngào và dịu dàng gọi cậu như
thế. Tần Ương mỗi lần nghe thấy đều rất sợ, gai ốc khắp người đều nổi cả
lên, sau cùng cũng đành phải nhận lời cậu ta. Bằng không, Thẩm Tấn sẽ gọi
như thế, cứ gọi mãi như thế, và Tần Ương trước sau gì cũng sẽ run rẩy
không thôi, run rẩy đến bất lực. Cứ như thể một khiếm khuyết nào đó tận
sâu bên trong đã bị cậu con trai ấy bắt được, lôi ra ngoài, mặc tình cười
nhạo. Chỉ là sau này lớn lên rồi, cách xưng hô đó cùng rất nhiều chuyện cũ
lúc nhỏ giữa đôi bên cũng đã dần dần phai đi trong trí nhớ…

Điếu thuốc trên môi đã gần tàn nhưng thầy giám thị vẫn còn nán lại

đôi chút ở cửa nhàn nhã phủi đi bụi khói ám vào áo quần. Phía sau, càng
lúc Thẩm Tấn giục càng gấp, ghế ngồi của Tần Ương bị cậu ta lắc mạnh
đến mức phát ra tiếng ồn. Trong phòng thi đã bắt đầu có người bị đánh
động, ngẩng lên nhìn về phía họ.

“Điểm của cậu, cậu tự làm lấy.” Nhân lúc nhổm người đứng dậy kéo

ghế dịch lên phía trước một chút, Tần Ương nghiêng đầu nói khẽ với Thẩm
Tấn.

Câu nói vừa dứt, chân ghế đã bị đá mạnh một cái, Tần Ương gắng

xoay người nhìn lại, thấy trong đôi mắt giống hệt dì Thẩm kia ánh lên một
tia nhìn đầy oán hận.

Tần Ương còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng thầy giám thị ngay lúc

đó đã quay trở vào phòng thi, đi một vòng từ trên xuống dưới, ánh nhìn đầy
vẻ dò xét lướt qua khắp nơi.

Phía sau lưng Tần Ương cũng dần yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng

thước nhựa rạch vào mặt bàn gây nên những âm thanh đùng đục. Sau đó là
tiếng ngòi viết nặng nề chạy trên giấy.

Tiếng bước chân đều đều của thầy giám thị càng lúc càng đi đến gần,

sau khi ngừng lại ở sau lưng Tần Ương một chút thì lại tiếp tục đi xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.