NỀN DÂN TRỊ MĨ - Trang 277

kiểu và vào cùng một thời điểm: liệu chính quyền Liên bang có vô vọng
trong việc tách rời từng công dân ra để khuất phục từng người một? Một
cách bản năng, các công dân cảm thấy phải đoàn kết lại để tự vệ, và họ tìm
được một tổ chức hoàn toàn có sẵn gửi trong phần chủ quyền còn dành lại
cho bang.

Điều giả tưởng biến đi nhường chỗ cho thực tại, và ta có thể thấy sức

mạnh có tổ chức của một bộ phận lãnh thổ đấu tranh chống lại quyền uy
trung ương.

Tôi cũng sẽ nói chuyện này liên quan đến nền tư pháp liên bang. Nếu như

trong một vụ án riêng biệt mà các toà án Liên bang vi phạm một bộ luật
quan trọng của một bang, thì cuộc đấu tranh nếu không lộ ra công khai thì ít
ra cũng vẫn có giữa một bên là cái bang bị đụng chạm do một công dân
đứng làm đại diện và bên kia là Liên bang do các toà án đứng làm đại
diện

[197]

.

Cần phải có rất ít kinh nghiệm trên đời này thì mới hình dung rằng sau khi

để cho các đam mê của con người một phương tiện tự thoả mãn, thì nhờ vào
những giả tưởng pháp lí người ta sẽ ngăn chặn hẳn việc tìm lấy và sử dụng
phương tiện ấy.

Các nhà lập pháp Mĩ, bằng cách làm cho cuộc đấu giữa hai chủ quyền

[của bang và của Liên bang] ít có nguy cơ xảy ra, vẫn không thủ tiêu các
nguyên nhân xảy ra chuyện đó.

Ta còn có thể đi xa hơn nữa và nói rằng trong trường hợp có đấu nhau, họ

không thể bảo đảm cho quyền lực Liên bang có ưu thế hơn.

Họ trao cho Liên bang tiền bạc và binh lính, nhưng bang thì lại có tình

yêu và các định kiến của con người.

Chủ quyền của Liên bang là một vật thể trừu tượng chỉ gắn bó với số ít

những sự vật bên ngoài. Chủ quyền của các bang nằm ở mọi nơi chốn, nó rất
dễ hiểu đối với mọi người, ai ai cũng thấy nó đang tác động vào bất cứ lúc
nào. Một đằng thì mới toanh (chủ quyền của Liên bang), còn cái kia thì sinh
ra cùng với bản thân con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.