Việc kiểm soát thông điệp của họ và hình ảnh của họ giải thích vì sao rất
nhiều – quá nhiều – công ty vẫn không cho nhân viên của mình viết blog
mở và ‘tweet’ về công việc. Tôi hiểu sự lo ngại của họ, nhưng nó chẳng có
cơ sở gì cả. Thật ra, muốn bảo đảm mình có ra quyết định tuyển dụng sáng
suốt hay không thì không cách nào tốt bằng cách này. Hãy cho phép nhân
viên của bạn được trò chuyện thoải mái, để họ nói điều họ muốn, vì sau đó
bạn sẽ hiếu rõ hơn về nhân viên của mình và về cảm nhận của họ đối với
công ty. Nếu họ đăng bài khôn khéo, thận trọng, thì rất đáng giá. Nếu họ
đăng bài khôn khéo, thận trọng, tiêu cực, thì củng sẽ đáng giá nếu bạn có
thể đủ cởi mở để trò chuyện với họ về nguyên nhân khiến họ cảm thấy như
thế. Và nếu bạn khám phá ra là họ khiếm nhã, hoặc thô lỗ, hoặc đần thối, và
bạn quan sát kỹ hơn để rồi nhận ra rằng công việc của họ không hiệu quả
như lẽ ra phải thế, bạn sẽ không muốn họ làm việc cho bạn nữa.
6. Tôi không có thời gian theo dõi xem từng khách hàng nói gì, và
tôi không thể/không muốn trả tiền để người khác làm điều đó.
Bất kỳ ai có thái độ tùy tiện đối với bất kỳ khách hàng nào đều đang
hướng đến tai họa. Khách hàng A và khách hàng B có quyền hạn, và điều
họ nói rất quan trọng. Bạn không thể chỉ dành sự quan tâm và chăm sóc của
mình cho các khách hàng ngon lành nhất, mang lại lợi nhuận nhiều nhất,
đáng khao khát nhất nữa. Bạn có những công cụ có thể tùy ý sử dụng để
nhân rộng sự quan tâm, thậm chí đến cả những ai soi mói bạn, và các khách
hàng của bạn trông đợi bạn sử dụng những công cụ đó. Các khách hàng sộp
của bạn và những người tình cờ dạo qua đều đang sống trong cùng một hệ
sinh thái, nơi tin tức về cách bạn đối xử với một khách hàng có thể dễ dàng
lan truyền đến hàng trăm khách hàng hiện tại khác và thậm chí đến cả
những khách hàng tiềm năng. Đó là một chuyện lớn, cực lớn đó.
Nếu bạn là một doanh nghiệp cá thể và bạn muốn phát triển việc kinh
doanh của mình, thì bạn sẽ phải dành thời gian để tự theo dõi các cuộc