Tiệp nói : « Nhưng dù sao, những lời đe dọa của hắn em vẫn sợ lắm.
Quân tiểu-nhân, hắn bị xấu-hổ trước mọi người, hắn có thể đem bụng thù
hằn vợ chồng mình được ».
Khoan lại gạt đi.
Tuy gạt lời vợ, nhưng Khoan cũng hơi có ý ngại ngại vì chàng hiểu với
những con người tâm-địa kém lại sẵn tiền họ có thể lén hãm-hại mình được
lắm. Khoan hết sức đề-phòng. Chàng tránh mọi sự giao du với Thúc, nhưng
nếu bất-đắc-dĩ, với những sự tình cờ chàng gặp Thúc thì chàng làm như
không hề biết tới truyện xẩy ra.
Về phần Thúc, tuy Khoan không tỏ thái-độ gì, nhưng chàng vẫn căm-
giận Khoan lắm. Chính vì Khoan nên chàng không lấy được Tiệp. Đã thế
ngày nay Tiệp lại sỉ-nhục chàng trước mặt người khác để đến nỗi khắp làng
ai cũng biết truyện.
Lần đầu tiên Thảo biết tin đó, nàng vội-vàng về hỏi chồng : « Có thật
anh bỡn-cợt chị Khoan để chị ấy mắng cho không ? »
Thúc gạt đi : « Ồ ! Truyện trẻ con ấy, có gì đáng kể mà em phải hỏi
lại ».
Thảo hơi tức. Nàng nói sẵng : « Anh tưởng là truyện trẻ con, nhưng còn
tôi. Thật anh không coi tôi ra gì cả. Anh khinh tôi quá ».
Thúc lại gạt đi : « Em lôi thôi lắm ! Truyện đã xong rồi, nhắc đến làm
gì. Một câu nói bỡn-cợt có gì ».
Máu ghen của Thảo nổi lên : « Sao lại không có gì ! Anh có vợ rồi sao
còn đi bỡn-cợt gái có chồng, vợ của bạn anh, để bây giờ làng nước chê
cười ? »
Rồi Thảo bù-lu bù-loa khóc. Thảo lại bảo chồng : « Tôi sẽ thưa chuyện
nầy với thày xem thày nói sao ! »
Thúc bắt đầu khó chịu : « Này, đừng có rắc-rối ! Khóc-lóc cái gì ! Khổ
lắm hay sao ! »