NẾP XƯA - Trang 93

thấy ngon. Đôi mắt nàng mọng sưng. Trông nàng trong bộ sô gai thật đáng
thương hại.

Khoan bảo nàng : « Em phải cố gắng ăn uống, kẻo nhịn ăn mệt-mỏi,

ốm đau thêm khổ ! »

Tiệp nhìn Khoan âu-yếm. Lòng tràn ngập yêu đương, nàng thầm cám

ơn Khoan. Phải chi ông đồ còn sống, những ngày mới cưới của nàng sẽ tươi
đẹp, tưng-bừng bao nhiêu. Nỗi sung-sướng ngày nay không sao át nổi sự
đau đớn mất cha của nàng.

Nàng bảo Khoan : « Trong mình mệt em muốn ăn không được. Vả lại

khách khứa luôn luôn, người ta tới lễ thày phải có người khóc ! »

Thật ra cả nhà đám ai cũng mệt-mỏi, nhưng bà đồ và Tiệp vất-vả hơn

cả.

Khách viếng đông và tới luôn luôn. Rồi hàng ngõ, hàng xóm, hàng phe,

hàng giáp đến, nhóm nào cũng muốn tế ông đồ một tuần rượu.

Lúc sinh thời, mỗi khi trong làng có đám tang, ông đồ vẫn là người viết

câu đối giúp tang chủ, cho chữ những ai xin câu đối hoặc trướng đi viếng.
Cũng lại chính ông làm những bản văn-tế để dân làng tế người quá cố. Dân
làng ai cũng kính mến ông. Nay ông mất, nghĩa tình lân-lý, tình hàng phe
hàng giáp, tình thôn trên xã dưới, họ đều mong được tế ông một tuần gọi là
tiễn đưa ông đồ về cõi Phật.

Lẽ ra, đám tang đã cử hành sớm, nhưng vì có nhiều cuộc tế-lễ, người

nhà phải đình lại một ngày.

Một cuộc tế, người nhà lại phải khóc trả lễ, khóc vì nghi-lễ cũng có

nhưng cũng khóc chính vì những lời thống-thiết chân-thành trong các bài
văn-tế.

Và đám học-trò cũ của ông đồ đã làm nên, lại đám học-trò đang học, ai

cũng muốn dâng hương hồn ông đồ một tuần hương để gọi là tỏ chút lòng
biết ơn đối với thày học đã tác-thành cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.