NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 107

Martin: Tại sao lại là tôi?

Cô Ho: Vì anh là cảnh sát duy nhất trên thế giới đã nhìn thấy mặt hắn và

đã từng suýt tóm được hắn. Vì anh đã thức trắng hằng đêm để cố xâm nhập
vào đầu hắn và vì anh tin chắc rằng cuộc sống của anh đã được gắn liền với
hắn...

Martin: Căn cứ vào đâu mà cô nói như vậy?

Cô Ho (nâng một ly sâm banh hồng lên môi): Hãy sáng suốt một chút,

Martin ạ, tôi biết mọi thứ về anh: cỡ áo lót của bà anh, tên cô giáo dạy lớp
một của anh, mọi chi tiết về sự nghiệp của anh, sự trống trải trong cuộc
sống tình cảm, nhãn hiệu giấy cuốn thuốc lá anh vẫn thường dùng để quấn
thuốc cỏ, danh sách các trang web con heo anh thích nhất…

Anh không thể kìm được một nụ cười. Từ vài tuần nay anh đã nhận ra

mình bị theo dõi và có người đã gắn chíp vào máy vi tính của anh. Cứ
tưởng rằng đó là do IGS

(1)

đang điều tra, anh đã bảo mật những hồ sơ chủ

chốt nhất: Nico, cô bé Camille, hồ sơ bí mật của anh về Archibald. Cô gái
Hàn Quốc này tưởng rằng đã biết hết về anh, nhưng cô ta đã bỏ qua những
điều ít ỏi thực sự có giá trị nhất trong cuộc đời anh.

Cô đoán được anh coi thường những điều đó và hiểu rằng mình đã đi

nhầm hướng, rằng cô không thể nào hợp tác được với anh nếu tìm cách áp
đảo anh. Thế là cô đành lật nốt con bài cuối cùng:

Cô Ho: Anh cứ tưởng mình đã biết hết về Archibald, nhưng không phải

vậy…

Martin (thờ ơ): Tôi nghe cô nói đây.

Cô Ho: Đối với anh, McLean là một tên trộm thiên tài. Đối với chúng

tôi, hắn là một tên bắt cóc.

Martin nhíu mày.

Cô Ho: Đúng ra thì việc bắt cóc trong lĩnh vực nghệ thuật là phạm trù

không tồn tại, bởi thừa nhận điều đó sẽ khiến hình thức tội phạm này bùng
nổ như bom tấn. Trong lĩnh vực của chúng tôi, đây là chủ đề cấm kỵ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.