NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 118

- Chào anh Martin, hôm nay anh đến sớm quá! thiếu phụ khoác áo blu

trắng đáp.

Cô đặt nhẹ một nụ hôn thân thiện lên má anh và ra hiệu cho anh bước

vào trong căn phòng trưng bày đầy những sản phẩm của các học viên ở đây.
Lần nào Martin cũng đều ngây ngất trước vẻ đẹp của các tác phẩm: những
bức tranh đầy dằn vặt trong đó thấp thoáng bóng dáng của tử thần, những
thiên thần bằng thạch cao đầy vẻ an ủi, những quái vật gớm ghiếc, những
mô phỏng thân hình tàn tạ của những bệnh nhân trẻ khi được đưa vào đây,
rồi cũng những thân hình ấy sáu tháng sau đã dần lấy lại được vóc dáng và
cân nặng. Đứng trong căn phòng này, người ta có cảm giác như thiên thần
và ác quỷ đang tranh đấu kịch liệt trong một trận chiến mà kết cuộc vẫn còn
chưa được phân định.

Cũng giống như trong cuộc sống…

- Martin, anh có thể giúp tôi di chuyển những cái kệ đỡ này không?

Anh cảnh sát trẻ nhanh nhẹn giúp một tay đồng thời hỏi:

- Cô bé đã khám xong chưa?

- Xong rồi, tôi đã nói với con bé anh sẽ lên trên phòng tìm nó.

- Chị đi cùng tôi chứ?

- Martin, anh lớn rồi mà!

- Tôi có việc cần nói với chị, Sonia…

Cô theo anh ra hành lang, và trong lúc anh chờ thang máy, cô nói gần

như thách đố:

- Chúng ta đi cầu thang thôi, anh chàng lười nhác! Ai đến sau sẽ phải

mời người kia đi ăn hàng.

Rồi chưa nói xong hết câu, cô đã chạy thẳng, leo bốn bậc thang một trên

cầu thang dẫn thẳng lên sân thượng.

Martin khó khăn lắm mới đuổi kịp cô và dồn cô vào chân tường.

- Tôi cần phải nói với chị chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.