NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 120

- Có thể đó là những người phụ nữ, thưa chàng Casanova, chứ không

phải là một bé gái năm tuổi…

Martin nhắm mắt lại trong nửa giây.

Trong nửa giây đó anh cảm thấy hoóc môn kích thích bắt đầu dâng lên

trong mạch máu.

Trong nửa giây đó mọi ký ức lại tràn về mãnh liệt trong tâm trí anh.

***

Mùa đông năm 2000.

Khu phố Luth, phía bắc Gennevilliers.

Một dãy những tòa nhà hai mươi tầng dài hai trăm mét.

Mưa bụi, bẩn thỉu và xám xịt. Mới chỉ 17 giờ, nhưng trời gần như tối

đen.

Chiếc xe Peugeot 309 màu xanh nước biển đậu dưới chân tòa nhà C.

Anh là một trong ba nhân viên cảnh sát chuẩn bị bắt giữ tình nhân của

một tên xã hội đen đang bị bắt giam. Anh gõ cửa và hô những câu thông lệ.
Không ai trả lời. Một đồng nghiệp của anh bắn tung ổ khóa. Tay cầm súng
lăm lăm, Martin là người đầu tiên xông vào trong căn hộ.

Cô gái đang nằm sóng sượt trên đệm. Người cô ta sốt đùng đùng, đồng

tử đã dãn ra và hai cổ tay bị cắt mạch. Máu và nước tiểu chảy ra ướt sũng
tấm áo ngủ. Bên cạnh là một tẩu đốt ma túy tự chế: một lon Coca nhựa có
cắm một thân bút bi Bic cristal thay cho ống hút. Anh chạy vội tới cấp cứu
cho cô ta trong lúc đồng nghiệp gọi xe cấp cứu. Anh biết đã quá muộn. Cô
ta đang ra đi, đang ra đi… Khi xe cứu thương tới nơi, cô ta đã chết.

Cuộc tấn công chẳng thu được nhiều kết quả: một chục bánh cần sa,

một ít cocaine, vài viên ma túy tổng hợp.

Một ngày chết tiệt.

Trở về đồn cảnh sát Nanterre, giấy tờ, quy trình phải hoàn thiện, cảm

giác buồn nôn, muốn bật khóc, muốn biến đi nơi khác. Trở về nhà, giấc ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.