NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 143

Đôi khi các ngôi nhà đều im tiếng và vắng vẻ, sóc chạy lên mấy thân

cây, lũ chim giẻ cùi sà xuống mổ thức ăn người ta dọn cho chúng trong mấy
cái bát gỗ. Trong khi chạy tôi nghe một cảm giác lo âu mờ hồ, và thậm chí
trước khi tai tôi tóm bắt được âm thanh thì tâm trí tôi đã ghi nhận khả năng
có tiếng chuông điện thoại, hầu như là vời nó tới, hút nó ra từ trong sự vắng
mặt của chính nó, và ngay khi đó từ một ngôi nhà vang lên, thoạt tiên còn
văng vẳng sau dần dần rõ hơn, tiếng kêu rền của một cái chuông, tần số rung
của nó chắc hẳn đã được một cái ăng ten ở bên trong tôi bắt được nãy giờ rồi
thì sau đó thính giác tôi mới lĩnh hội được, thế là tôi cắm đầu cắm cổ chạy
trong một nỗi cuồng nộ lố bịch, tôi là tù nhân của một vòng tròn mà trung
tâm là cái điện thoại đổ chuông trong ngôi nhà đó, tôi chạy mà không hề
chuyển động, tôi cứ vờn quanh mà không rút ngắn bước chạy của mình.

“Nếu cho tới giờ không ai trả lời thì nghĩa là chẳng ai ở nhà… Nhưng

nếu vậy sao người ta cứ gọi mãi? Họ hy vọng cái gì? Có phải là có một
người điếc cư ngụ ở đó, nên họ hy vọng nếu cứ gọi hoài gọi mãi thì rồi chủ
nhà sẽ nghe thấy họ? Có lẽ có một người bại liệt sống ở đó, nên người ta
phải dự trù sẽ đợi rất lâu để ông ta có thì giờ bò tới chỗ điện thoại… Có lẽ
một người muốn tự sát sống ở đó, và chừng nào ta còn gọi cho anh ta thì vẫn
còn chút ít hy vọng ngăn được anh ta làm hành động cực đoan…” Chắc có
lẽ tôi nên cố làm chính mình trở nên có ích, giúp một tay, giúp người điếc,
người liệt, người tự sát… Và đồng thời tôi nghĩ – theo cái logic phi lý đang
vận hành bên trong tôi – rằng khi làm thế, tôi có thế bảo đảm rằng cuộc gọi
ấy không phải do thế nào đấy mà dành cho tôi…

Vẫn chạy, tôi đẩy mạnh cổng ra, vào trong sân, vòng quanh ngôi nhà,

xem xét khoảnh sân sau nhà, phóng tới đằng sau nhà để xe, đến lán đựng
dụng cụ, chuồng chó. Tất cả đều có vẻ trống trơ, hoang vắng. Qua một ô cửa
số mở phía sau nhà tôi thấy được một căn phòng hỗn độn, điện thoại để trên
bàn tiếp tục đổ chuông. Cửa chớp đóng sầm, khung cửa kính bị kẹt giữa tấm
ri đô xơ xác.

Tôi đã vòng quanh ngôi nhà ba lần; tôi tiếp tục thực hiện động tác chạy

bộ, nhấc cao cùi chỏ và gót chân, thở bằng nhịp chạy sao cho người ta thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.