NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 144

rõ rằng sự đột nhập của tôi không phải là đột nhập của một kẻ trộm; nếu
người ta bắt gặp tôi vào lúc này tôi sẽ khó mà giải thích được mình vào là
bởi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Một con chó sủa; không phải ở đây –
ấy là con chó của một nhà khác tôi không nhìn thấy – nhưng trong một
thoáng cái dấu hiệu “chó sủa” là mạnh mẽ hơn so với “điện thoại đổ
chuông” và thế là đủ mở ra một lối thoát trong cái vòng tròn đang giam cầm
tôi; giờ tôi tiếp tục chạy dọc hàng cây ven đường, để lại đằng sau tiếng
chuông càng lúc càng nhỏ lại.

Tôi chạy cho tới khi không còn nhà cửa nữa. Trên một cánh đồng tôi

dừng chân thở lấy hơi. Tôi làm vài động tác khom gối, hít đất, tôi xoa bóp
các cơ chân để chúng không nhiễm lạnh. Tôi xem giờ. Tôi muộn mất rồi, tôi
phải quay lại nếu không muốn bắt sinh viên đợi. Chỉ cần một cái tin đồn lan
đi rằng tôi chạy bộ qua rừng vào cái giờ lẽ ra tôi phải giảng bài… Tôi lao lên
con đường quay về, không quan tâm đến một cái gì: tôi thậm chí sẽ không
nhận ra ngôi nhà đó, tôi sẽ băng qua nó mà không chú ý. Với lại, ngôi nhà
đó giống hệt các ngôi nhà khác về mọi phương diện, và cách duy nhất để nó
nổi bật lên sẽ là nếu điện thoại lại đổ chuông, mà điều đó thì không thể…

Càng nghiền đi ngẫm lại những ý nghĩ đó trong đầu, trong khi chạy từ

trên đồi xuống, tôi càng như thể lại nghe thấy tiếng chuông ấy; nó càng lúc
càng rõ càng dễ nhận ra hơn, thế đó, tôi lại nhìn thấy ngôi nhà đó và điện
thoại vẫn đang đổ chuông. Tôi vào trong vườn, tôi đi vòng quanh ngôi nhà,
tôi chạy về phía ô cửa sổ. Tôi chỉ cần vươn tay là nhấc được ống nghe. Thở
không ra hơi, tôi nói, “Ông ấy không có nhà…” và từ ống nghe một giọng –
hơi bực bội, nhưng chỉ hơi thôi, bởi cái nổi bật nhất ở giọng này là cái lạnh
lùng, sự bình thản – nói:

“Giờ ông nghe tôi đây. Marjorie đang ở đây, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh,

nhưng cô ấy đang bị trói không thể đi đâu được. Ghi lại địa chỉ này cho cẩn
thận: một trăm mười lăm phố Hillside. Ông tới đây đón cô ta là tốt nhất;
bằng không, sẽ có một can xăng dưới tầng hầm và một mồi thuốc bằng chất
dẻo gắn với đồng hồ hẹn giờ. Nửa giờ nữa căn nhà này sẽ rừng rực cháy…”

“Nhưng tôi không phải là…” tôi toan đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.