NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 168

thấy mình bị Ludmilla bỏ rơi bởi nàng đắm mình vào sự đọc: giữa cuốn sách
và nàng hẳn luôn luôn lấp ló cái bóng của sự huyền hoặc hóa, và gã, khi
đồng nhất mình với sự huyền hoặc hóa, hẳn cũng đã khẳng định sự hiện diện
của mình.

Mắt bạn nhìn xuống phần đầu cuốn sách. “Nhưng đây không phải cuốn

anh đang đọc… Cùng một nhan đề, cùng một cái bìa, mọi thứ giống hệt…
Nhưng là cuốn khác! Một trong hai cuốn là đồ giả.”

“Dĩ nhiên nó là đồ giả,” Ludmilla nói, giọng nhỏ đi.

“Em nói nó là đồ giả bởi nó đã qua tay Marana sao? Nhưng cuốn sách

anh đang đọc cũng là cuốn hắn gửi cho Cavedagna mà! Cả hai đều là giả
được sao?”

“Chỉ một người duy nhất có thể cho ta biết sự thực: là tác giả.”

“Em có thế hỏi ông ta, bởi em là bạn ông ta…”

“Hồi trước thôi.”

“Em đi là đi tới chỗ ông ta phải không, lúc em bỏ Marana ấy?”

“Anh biết hết!” nàng nói, bằng giọng mỉa mai khiến cho bạn bực bội

hơn bất cứ gì.

Người đọc, bạn quyết định rồi: bạn sẽ đi gặp tay nhà văn. Trong khi đó,

xoay lưng lại Ludmilla, bạn đã bắt đầu đọc cuốn sách mới chứa trong cũng
một cái bìa ấy.

(Cùng một cái bìa nhưng chỉ đến một mức độ thôi. Cái dải băng đề

SÁCH BÁN CHẠY MỚI NHẤT CỦA SILAS FLANNERY che mất chữ
cuối của nhan đề. Bạn chỉ cần giở dải băng lên là sẽ nhận ra rằng nhan đề
cuốn tiểu thuyết không phải Trong mạng lưới những đường xoắn xuýt như
cuốn kia; nó được gọi là Trong mạng lưới những đường giao cắt.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.