NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 206

Người đọc bứt rứt không yên vì những trùng hợp bí ẩn đó. Anh ta bảo

tôi rằng ít lâu nay, và vì những lý do rất khác nhau, cứ hễ đọc được vài trang
một cuốn tiểu thuyết nào là anh ta cũng phải ngưng nửa chừng.

“Có lẽ vì mấy cuốn ấy làm ông chán,” tôi nói, hơi nghiêng về phía bi

quan chủ nghĩa như mọi khi.

“Ngược lại, tôi buộc phải ngưng đọc đúng vào lúc chúng trở nên lôi

cuốn nhất. Tôi nóng lòng muốn đọc tiếp lắm, nhưng cứ hễ tôi đinh ninh
mình đang giở ra cuốn sách vừa bắt đầu đọc, tôi lại thấy trước mắt mình một
cuốn sách hoàn toàn khác.”

“… Cuốn ấy thay vì hấp dẫn thì lại cực kỳ chán ngắt,” tôi mớm ý.

“Không, lại còn lôi cuốn hơn. Nhưng cả cuốn này nữa tôi cũng chả đọc

hết được. Và cứ thế.”

“Trường hợp của ông khiến tôi thêm hy vọng,” tôi bảo anh ta. “Với tôi,

càng ngày càng hay có chuyện tôi nhặt một cuốn tiểu thuyết vừa xuất hiện
và rồi thấy mình đang đọc cũng một cuốn sách mình đã đọc một trăm lần.”

Tôi cứ suy ngẫm mãi về cuộc trò chuyện cuối cùng với Người đọc đó.

Có lẽ hành động đọc của anh ta mãnh liệt đến nỗi nó ngốn trọn tinh chất của
cuốn tiểu thuyết ngay từ đầu, cho nên chẳng còn gì cho phần còn lại nữa.
Điều này xảy ra với tôi khi viết: gần đây, mỗi cuốn tiểu thuyết tôi khởi sự
viết đều bị vắt kiệt nhanh chóng sau đoạn mở đầu, như thể tôi đã nói hết tất
cả những gì cần nói.

Tôi nảy ra ý tưởng viết một cuốn tiểu thuyết bao gồm chỉ chương đầu

của nhiều tiểu thuyết. Nhân vật chính có thể là một Người đọc thường xuyên
bị phá ngang không thể đọc hết. Người đọc này mua cuốn tiểu thuyết mới A
của tác giả Z. Nhưng đó là một ấn bản bị lỗi, anh ta không thể đọc gì tiếp
sau đoạn mở đầu… Anh ta trả cuốn sách lại cho nhà sách để đổi cuốn hoàn
chỉnh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.