NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 257

Tôi đã sa vào những chi tiết mang tính cá nhân, nhưng điều này không

nên dẫn một ai đến chỗ tin rằng những hành vi loại bỏ này xuất phát từ động
cơ chủ yếu là lợi ích trước mắt, riêng tư của tôi: ngược lại, tôi có hành động
vì lợi ích của cái toàn thể (và do vậy cũng là lợi ích của chính tôi, một cách
gián tiếp). Quả đúng là để khởi đầu ở đâu đó tôi đã khiến cho tất cả các tòa
nhà công cộng tình cờ nằm trong tầm tay tôi phải biến đi, và không chỉ
những bậc thang rộng và cổng vào có hàng cột, những hành lang và phòng
đợi, và những hồ sơ những thông tư những văn kho, mà cả các vị vụ trưởng
cục trưởng, các tổng giám đốc, các phó thanh tra, các trưởng ban điều hành,
các nhân viên thường trực và nhân viên tạm thời của chúng; nhưng tôi làm
thế là bởi tôi tin sự hiện hữu của chúng là gây hại hoặc quá thừa thãi đối với
sự hài hòa của cái toàn thể.

Chính vào lúc này trong ngày từng đoàn lũ nhân viên rời khỏi các văn

phòng nóng bức, cởi cúc những bộ áo khoác có cổ cồn bằng lông thú giả và
lũ lượt kéo lên xe buýt. Tôi nháy mắt, thế là họ đã biến mất: chỉ còn thấy lác
đác vài ba hành khách, mãi đằng xa, nơi những con phố vắng tanh, ở đấy tôi
cũng đã tỉ mẩn loại trừ hết các ô tô xe tải và xe buýt. Tôi thích nhìn thấy mặt
đường phố trơ trụi và nhẵn thín như đường ném bowling.

Thế rồi tôi loại bỏ các trại lính, phòng bảo vệ, sở cảnh sát: tất tật những

kẻ mặc đồng phục đều biến mất như chưa từng hiện hữu. Có lẽ tôi đã để mọi
thứ vuột khỏi tầm tay; tôi nhận ra rằng các lính cứu hỏa cũng chịu cùng số
phận, cả các bưu tá, cả những nhân viên quét đường thuộc biên chế thành
phố, và những chủng loại khác lẽ ra có thể mong được cư xử khác; nhưng
cái gì đã làm thì đã làm rồi, chả bõ chẻ sợi tóc làm tư làm gì. Để tránh phiền
hà tôi nhanh chóng loại bỏ các ngọn lửa, rác rưởi, và cả thư từ, bởi thư từ xét
cho cùng chẳng bao giờ đem lại gì khác ngoài những chuyện rắc rối.

Tôi kiểm tra cho chắc xem các bệnh viện, phòng khám đa khoa, nhà

nghỉ có còn sót lại hay không: xóa sạch các bác sĩ, y tá, bệnh nhân đối với
tôi dường như là thứ sức khỏe duy nhất có thể có được. Rồi đến tòa án, với
bộ sậu quan tòa, luật sư, bên bị bên nguyên; các nhà tù, với đám tù nhân và
cai tù trong đó. Rồi tôi xóa bỏ trường đại học với toàn bộ các khoa, viện hàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.