NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 262

“Vậy tôi cần đi, tôi sẽ đi tìm họ…” tôi hấp tấp nói, vì tôi nhận ra nếu

tôi không tìm cách thoát thân ngay bây giờ, nếu tôi không đến được với
Franziska lập tức để cứu nàng, thì sau một phút nữa sẽ quá muộn, cái bẫy
sắp bung ra. Tôi bỏ chạy trước khi những người Ban D kịp giữ tôi, đặt câu
hỏi cho tôi, chỉ thị cho tôi. Thế giới bị quy giảm chỉ còn là một tờ giấy trên
đó chẳng thể viết một cái gì ngoại trừ những từ trừu tượng, như thể mọi
danh từ cụ thể đã cáo chung; nếu người ta chỉ có thể viết được từ “ghế”, thì
cũng có thể viết được từ “thìa”, “chảo”, “bếp”, song công thức văn phong
của văn bản không cho phép điều này.

Trên mặt đất ngăn cách tôi với Franziska tôi thấy vài vết nứt mở ra,

những xói rãnh, những khe sâu; bất cứ lúc nào một trong hai chân tôi cũng
chực hụt vào cạm bẫy: những vết toác kia mở rộng ra, chả mấy chốc một
vực thẳm sẽ há hoác giữa tôi và Franziska, một vực sâu hun hút! Tôi nhảy từ
vực này sang vực khác, và bên dưới tôi không thấy đáy mà chỉ hư vô liên
tiếp mãi đến vô cùng tận; tôi chạy qua những mảnh thế giới rải rác trong cõi
rỗng không; thế giới đang vỡ vụn… Những người của Ban D gọi tôi, họ
cuống cuồng ra hiệu bảo tôi quay lại, đừng liều đi xa hơn nữa… Franziska!
Nhảy thêm cú nữa là anh đến được với em rồi!

Nàng đây rồi, nàng đối diện tôi, mỉm cười, với ánh lấp lánh tựa vàng

ròng trong đôi mắt, khuôn mặt nhỏ hơi nẻ vì lạnh. “Ô! Anh thật rồi! Mỗi lần
đi trên Đại lộ là em lại gặp anh! Đừng có bảo em là anh ngày nào cũng ung
dung tản bộ đấy nhé! Nghe này: em biết một quán cà phê ngay góc phố đây
thôi, bốn phía toàn kính, lại có ban nhạc chơi mấy bản valse. Anh có mời em
đến đó không nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.