NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 31

Có phải họ đã ném tôi vào tay cảnh sát? Có phải ông ta là một cảnh sát

làm việc cho tổ chức của chúng tôi? Tôi đi đến chỗ máy bán thuốc lá như
thể cũng muốn mua thuốc.

Ông ta nói, “Chúng vừa giết Jan xong. Chuồn đi.”

“Còn va li?” tôi hỏi.

“Lại mang đi. Chúng tôi không muốn dây dưa với nó lúc này. Đón

chuyến tốc hành mười một giờ đi.”

“Nhưng nó sẽ không dừng ở đây…”

“Sẽ dừng. Ra đường ray số sáu. Đối diện ga hàng hoá. Anh có ba

phút.”

“Nhưng…”

“Đi đi, không tôi phải bắt anh.”

Tổ chức thật là mạnh. Nó có thể ra lệnh cho cảnh sát, cho đường sắt.

Tôi kéo cái va li theo những lối đi cắt ngang các đường ray cho đến khi gặp
đường ray số sáu. Tôi đi dọc ke tàu. Khu hàng hoá nằm xa nhất, với lối vượt
đường ray mở vào sương mù và bóng tối. Ông sếp cảnh sát đứng nơi cửa
quán bar nhà ga, để mắt theo dõi tôi. Tàu tốc hành lao tới hết tốc lực. Nó
giảm xuống, dừng, xoá tôi khỏi tầm nhìn của ông sếp cảnh sát, lại chuyển
bánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.