NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 43

một cái áo vest bằng vải dầu. Trong căn buồng ngủ dưới chuồng cu, nơi từ
trước đến giờ là của tôi còn từ giờ trở đi là của Ponko, hắn đang dỡ đồ đạc
trong hòm xiểng ra, xếp vào các ngắn kéo mà tôi vừa trút rỗng. Tôi ngồi trên
cái rương con đậy kín của mình, vừa im lặng quan sát hắn vừa máy móc đập
búa lên một cái đinh lòi ra, đóng hơi lệch; hai chúng tôi chẳng nói gì với
nhau sau một tiếng chào ậm ự; tôi theo sát từng cử động của hắn, cố nhận
thức trọn vẹn cái gì đang diễn ra: một kẻ lạ đang chiếm chỗ của tôi, đang trở
thành tôi, cái lồng chim với mấy con sáo đá của tôi sẽ trở thành của hắn, cái
máy nghe đĩa, cái mũ sắt Uhlan thứ thiệt treo vào một cây đinh, tất cả những
gì của tôi mà tôi không mang theo được đều ở lại cùng hắn; hay, đúng hơn,
chính mối quan hệ giữa tôi với các đồ vật, nơi chốn, con người mới là cái
đang trở thành của hắn, cũng như tôi sắp sửa trở thành hắn, sắp sửa chiếm
lấy chỗ của hắn giữa những sự vật và con người của cuộc đời hắn.

Cô gái này… “Cô này là ai vậy?” tôi hỏi, và bằng một động tác khờ dại

tôi vươn tay để kéo cho lộ ra rồi thì chộp lấy bức ảnh lồng trong khung gỗ
chạm. Cô gái này khác với các cô ở mấy vùng quanh đây, cô nào cũng mặt
tròn quay, bím tóc màu cám lúa. Mãi tới khoảnh khắc đó tôi mới nghĩ đến
Brigd: trong chớp nhoáng tôi nhìn thấy Ponko và Brigd nhảy với nhau trong
ngày lễ Thánh Thaddeus, Brigd khâu đôi găng tay bằng len cho Ponko,
Ponko tặng cho Brigd làm quà một con chồn mactet tóm được bằng cái bẫy
của tôi. “Buông tấm ảnh ra!” Ponko vừa quát vừa dùng những ngón tay sắt
túm lấy cả hai tay tôi. “Buông ra! Ngay tức khắc!”

“Để anh đừng quên Zwida Ozkart,” tôi kịp đọc được dòng chữ đề trên

ảnh. “Zwida Ozkart là ai?” tôi hỏi, thế là một nắm đấm dộng thẳng vào mặt
tôi, và rồi, với hai nắm tay siết chặt, tôi xông thẳng vào Ponko và hai chúng
tôi lăn tròn giữa sàn nhà, cố vặn tay nhau, thúc gối vào nhau, bẻ sườn nhau.

Thân hình Ponko to xương, nặng trịch, tay chân hắn đánh vào đâu đau

đến đó, mớ tóc mà tôi cố túm lấy hòng quật hắn ra sau là một túm sợi cứng
quèo như lông chó. Trong khi hắn và tôi siết chặt lấy nhau, tôi có cảm tưởng
rằng trong cuộc vật lộn này sự chuyển hoá đang diễn ra, rằng khi chúng tôi
trở dậy thì hắn sẽ là tôi còn tôi là hắn, nhưng có lẽ điều đó chỉ đến bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.