NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 55

muốn hỏi Irnerio thêm nữa, nhưng, sau khi đi hết mấy bậc thang ở mạn sau,
bạn đã tới một cách cửa thấp có biển đề, KHOA NGÔN NGỮ VÀ VĂN
CHƯƠNG BOTHNO-UGAR. Irnerio gõ cửa một cái đanh sắc, nói ‘Chào
với bạn, rồi để bạn lại đó.

Cửa mở, chỉ he hé. Qua những vệt vôi trắng trên mấy thanh dầm, và

chiếc mũ cát két hiện ra, bên trên một cái áo khoác lao động lót thứ gì đó
như lông thỏ, bạn thoáng nghĩ nơi này đang đóng cửa để tân trang, và bên
trong chỉ có một thợ sơn hoặc người quét dọn gì đấy.

“Có giáo sư Uzzi-Tuzii trong ấy không?”

Cái nhìn xác nhận, từ dưới chiếc mũ cát két, khác với cái nhìn bạn chờ

thấy ở một thợ sơn: cặp mắt của người sẵn sàng nhảy qua vực thẳm, người
trong tâm trí đang phóng chiếu bản thân mình sang phía bên kia, nhìn chằm
chằm ra phía trước, tránh nhìn xuống hoặc nhìn sang hai bên.

“Ông là ông ấy à?” bạn hỏi, dù bạn đã nhận ra rằng không thể là ai

khác.

Người đàn ông nhỏ bé không mở rộng thêm cánh cửa chỉ đang he hé.

“Anh cần gì?”

“Xin lỗi, là về đôi chút thông tin… Chúng tôi có gọi điện cho ông… Cô

Ludmilla… Cô Ludmilla có ở đây không?”

“Chả có Ludmilla nào ở đây hết…” Giáo sư vừa nói vừa lui lại, đoạn

ông chỉ vào những kệ sách lèn chặt cứng các bức tường, những cái tên và
nhan đề không đọc được trên các gáy và trang nhan đề, như một hàng rào
sum suê kín đặc không một khe hở. “Sao anh lại tìm cô ta trong phòng làm
việc của tôi?” Và trong khi bạn nhớ lại điều Irnerio nói, rằng với Ludmilla
đây là một nơi để trốn, Uzzi-Tuzii dường như nhấn mạnh, bằng một cử chỉ,
sự chật hẹp của căn phòng nơi ông làm việc, như muốn nói, “Tự tìm lấy đi,
nếu nghĩ cô ta ở đây,” tuồng như ông cảm thấy cần phải tự vệ trước lời cáo
buộc rằng ông cho Ludmilla ẩn náu ở đó vậy.

“Chúng tôi lẽ ra là đến cùng nhau,” bạn nói, để mọi chuyện được rõ

ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.