NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 65

nhưng dù thế nào thì cũng với sự chắc chắn rằng tôi không thể làm khác. Tôi
tin rằng hôm qua mình đã lờ mờ hiểu, khi ông Kauderer đưa ra đề nghị này
với tôi, rằng nhiệm vụ này sẽ khích lệ tôi mở lời với Tiểu thư Zwida, nhưng
chỉ đến bây giờ chuyện mới trở nên rõ ràng với tôi – giả định là nó rõ.

Tiểu thư Zwida đang vẽ một con nhím biển. Nàng ngồi trên một cái ghế

xếp, nơi đập chắn sóng. Con nhím biển bị lật ngửa trên một tảng đá, bị mở
ra; nó rút hết gai vào, cố sức duỗi thẳng mình nhưng vô ích. Bức vẽ của cô
gái là một công trình nghiên cứu về thứ thịt mềm của loài động vật thân
mềm, khi nó được giãn ra co lại, được vẽ bằng những mảng đậm nhạt, với
những nét bút dày song song đan chéo, tua tủa khắp vòng quanh. Bài nói tôi
đang đinh ninh trong đầu, về hình dáng các vỏ sò như một sự hài hòa lừa mị,
một vật chứa vốn che giấu thực chất của tự nhiên, nó không còn thích hợp
nữa. Cảnh con nhím biển lẫn bức tranh truyền đến cho tôi cảm giác khó chịu
và tàn bạo, giống như là cơ quan nội tạng bị phơi ra trước mắt. Tôi bắt
chuyện bằng cách nói rằng không gì khó hơn vẽ một con nhím biển: cho dù
là cái vỏ toàn gai được nhìn từ trên xuống, hoặc cho dù là phần thân mềm bị
lật ngược phơi ra, dẫu rằng có sự đối xứng tỏa tròn của cấu trúc, nó vẫn
chẳng cho ta nhiều lý do để vẽ theo tuyến tính. Nàng đáp rằng nàng thích vẽ
nó vì nó là một hình ảnh nàng cứ thấy đi thấy lại trong các giấc mơ, và nàng
muốn gỡ bỏ nó ra khỏi mình. Khi xin phép đi, tôi hỏi liệu sáng mai chúng
tôi có thể gặp nhau cũng ở chỗ này không. Nàng nói ngày mai nàng có hẹn
khác rồi, nhưng ngày kia thì nàng sẽ lại mang bảng vẽ ra ngoài để vẽ và tôi
có thể gặp nàng dễ dàng.

Khi tôi đang kiểm tra phong vũ biểu, có hai người đàn ông đi lại gần

cái lán. Tôi chưa bao giờ gặp họ: mình quấn áo choàng dày nặng, mặc toàn
đen, cổ cồn dựng đứng. Họ hỏi tôi ông Kauderer có ở đó không, rồi thì ông
ta đi đâu, tôi có biết địa chỉ ông ta không, khi nào ông ta về. Tôi trả lời rằng
tôi không biết rồi thì hỏi họ là ai và tại sao họ hỏi.

“Chuyện đó không quan trọng,” họ vừa nói vừa bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.