NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 89

nhau… Nếu tôi nhìn bầu trời về đêm mà nghĩ đến khoảng cách của các vì
sao… Hay thậm chí giữa ban ngày… Nếu tôi nằm xuống đây chẳng hạn,
mắt hướng lên, đầu tôi sẽ lại quay cuồng…” Và nàng chỉ lên những đám
mây đang bay nhanh qua, bị gió đẩy đi. Nàng nói về cơn chóng mặt của
mình như về một cơn cám dỗ lôi cuốn nàng bằng cách nào đó.

Tôi hơi thất vọng thấy nàng chẳng nói một lời cám ơn. Tôi nhận xét,

“Chỗ này mà nằm xuống nhìn lên trời thì chẳng hay gì, ngày hay đêm cũng
vậy. Cô có thể tin tôi, điều đó tôi biết.”

Như giữa các bậc tam cấp bằng sắt của cây cầu, trong cuộc đối thoại,

những khoảng lặng trống rỗng mở ra giữa lời này với lời kia.

“Anh rành chuyện quan sát bầu trời à? Tại sao? Anh có phải nhà thiên

văn không?”

“Không, một loại nhà quan sát khác.” Và tôi chỉ cho nàng thấy phù

hiệu binh chủng pháo binh trên cổ áo bộ quân phục của tôi. “Ngày ngày
dưới mưa bom, quan sát mảnh đạn bay.”

Cái nhìn của nàng chuyển từ phù hiệu sang hai cái cầu vai mà tôi không

có, rồi chuyển sang những vạch quân hàm chẳng rõ cho lắm khâu trên tay áo
tôi. “Anh từ mặt trận về à, Trung úy?”

“Alex Zinnober,” tôi tự giới thiệu. “Tôi không biết liệu mình có thể

được gọi là trung úy hay không. Ở trung đoàn chúng tôi người ta đã bãi bỏ
hết các cấp bậc, nhưng mệnh lệnh cứ thay đổi xoành xoạch. Hiện giờ tôi chỉ
là một anh lính có hai vạch trên tay áo, thế thôi.”

“Tôi là Irina Piperin, hồi trước cách mạng tôi cũng thế. Còn trong

tương lai, tôi không biết. Hồi trước tôi hay vẽ mẫu vải, và chừng nào còn
thiếu vải thì tôi vẽ mẫu cho không khí.”

“Với cuộc cách mạng này có những người thay đổi nhiều đến mức

người ta không thể nhận ra và có những người cảm thấy là chính mình hơn
bao giờ hết. Đó ắt là dấu hiệu cho thấy họ đã được chuẩn bị trước cho những
thời đại mới. Chẳng phải vậy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.