NẾU NHƯ ĐƯỢC LÀM LẠI - Trang 141

Anh hẳn phải nghĩ tôi là một con quỷ thì mới chia lìa hai mẹ con như

vậy. Chỉ có một chuyện là thế này, anh Stilman à, khi Léa về nhà chúng tôi,
con bé không ngừng nhắc đi nhắc lại một từ mà chúng tôi cứ nghĩ là từ mà
bọn trẻ con hay nói linh tinh. Đó là từ ‘Niang’, cả ngày con bé vừa kêu
niang, niang, niang vừa nhìn ra cửa. Sau này, khi hỏi anh bạn đồng nghiệp
nghĩa của từ đó, anh ấy đã buồn bã trả lời rằng trong tiếng Hoa, niang nghĩa
là mẹ. Léa đã gọi mẹ trong suốt hàng tuần trời mà chúng tôi không hề hiểu.

Chúng tôi đã sống với con bé hai năm, khi con bé lên bảy hoặc tám, có

thể còn chưa tới, hẳn nó sẽ xóa chúng tôi khỏi bộ nhớ. Còn tôi, nếu tôi phải
sống đến trăm tuổi, tôi vẫn sẽ luôn nhìn thấy khuôn mặt con bé. Cho đến
tận giây phút cuối cùng, tôi vẫn sẽ nghe thấy tiếng cười của con bé, tiếng
hét trẻ thơ của con bé, tôi sẽ vẫn ngửi thấy mùi thơm từ đôi má tròn xoe của
con bé. Ta sẽ không bao giờ quên con mình dù rằng đó không hoàn toàn là
con đẻ của ta.

Khi trở về nhà, tôi thấy căn hộ trống trơn. Paolina chỉ để lại chiếc

giường của chúng tôi, cái bàn bếp cùng một chiếc ghế. Không còn bất cứ
món đồ chơi nào trong phòng Sam. Và trên chiếc bàn bếp, nơi tôi đã đặt
bức thư van xin cô ấy một ngày nào đó hãy tha thứ cho tôi, cô ấy đơn giản
chỉ viết bằng mực đỏ ‘Không bao giờ’.

Tôi không biết hai mẹ con đi đâu, không biết cô ấy đã rời Mỹ chưa,

không biết liệu cô ấy có đưa con trai tôi về Uruguay không, hoặc đơn giản
là chỉ chuyển đến thành phố khác.

Ba người đàn ông trở nên câm lặng trong giây lát.

- Anh không báo cảnh sát à? Pilguez lên tiếng hỏi.

- Để làm gì với họ đây? Rằng tôi đã bắt cóc con gái của chúng tôi và

rằng vợ tôi cũng đã hành động tương tự khi bỏ trốn cùng con trai chúng tôi
ư? Để họ vây bắt cô ấy ư? Để họ bắt cô ấy và các tổ chức xã hội sẽ giao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.