NẾU NHƯ ĐƯỢC LÀM LẠI - Trang 202

- Tớ biết, vừa bước vào căn hộ của Andrew anh vừa nói, cậu sắp nói vài

câu khó nghe về phục trang của tớ, nhưng tớ vừa gặp hai gã hàng xóm của
cậu dắt chó đi dạo mà mặc áo khoác đấy… dĩ nhiên là gã hàng xóm mặc áo
choàng chứ không phải con chó.

- Tớ rất tiếc vì đã làm phiền cậu vào đêm hôm khu khoắt thế này.

- Không, cậu làm gì có tiếc, nếu không thì cậu chẳng gọi cho tớ. Cậu có

thôi rào trước đón sau và nói cho tớ biết sao mình lại ở đây không?

- Tớ thấy sợ, Simon à, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ sợ như vậy cả.

Đêm đến thật khủng khiếp, và mỗi sáng tớ đều thức giấc mà lòng quặn thắt,
khi nhận ra rằng mình lại mất đi một ngày để sống.

- Không phải là muốn phũ phàng nhẹ nhàng hóa tình trạng của cậu lúc

này đâu, nhưng có tám tỷ người đang cùng chung tình cảnh đó mà.

- Ngoại trừ tớ, tớ chỉ còn năm mươi ba ngày nữa thôi!

- Andrew à, câu chuyện kỳ quặc đó trở nên ám ảnh rồi đấy. Tớ là bạn

cậu và tớ không muốn bị hiểm họa nào rình rập hết, nhưng cậu có bao nhiêu
nguy cơ sẽ chết bẹp dưới gầm xe buýt vào ngày mùng 9 tháng Bảy ấy thì tớ
cũng có bấy nhiêu nguy cơ tương tự khi rời khỏi nơi đây. Dù với bộ pyjama
kẻ ca rô màu đỏ này, tay tài xế thật sự vẫn khó mà nhìn ra tớ trước đèn pha.
Tớ đã mua bộ này ở Luân Đôn, bằng vải bông, quả là quá nóng đối với mùa
này, nhưng tớ ưng cái này nhất. Cậu không có pyjama à?

- Có, nhưng tớ không mặc bao giờ, tớ thấy mặc vậy già lắm.

- Tớ có vẻ già ư? Simon dang hai tay hỏi. Cậu khoác áo choàng ngủ vào

đi rồi ta đi dạo một vòng. Cậu lôi tớ ra khỏi giường để tớ khiến cậu đổi ý,
phải không nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.