của anh ở khách sạn, trên bìa của một quyển có ghi “Nếu như được làm
lại”, điều đó có nghĩa là gì?
- Đó là một câu chuyện dài... tạm biệt em, Marisa.
- Vĩnh biệt, Andrew Stilman, em không nghĩ là chúng ta còn gặp lại
nhau. Chúc anh có cuộc sống tươi đẹp, em sẽ giữ mãi kỷ niệm đẹp về anh.
Andrew đi khỏi mà không ngoái đầu nhìn lại. Tới ngã tư, anh lên một
chiếc taxi.
Marisa chạy lên cầu thang. Lúc bước vào phòng, cô để mặc nước mắt
tuôn rơi, những giọt nước mắt mà cô đã kìm giữ vào những phút cuối bên
Andrew.
Arial,z�%vtpR UO -serif; font-size: 12px; font-style: normal; font-
variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height:
normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform:
none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-
stroke-width: 0px;">- Ừm, tớ sẽ cố tin là thế. Trong khi cậu nghỉ ngơi giải
trí thì tớ đang ở Chicago đấy.
- Khỉ thật, tớ quên béng mất.
- Còn tớ thì không. Cậu có muốn nghe điều tớ sắp kể cho cậu không?
Andrew bị một cơn ho dữ dội khiến anh không thể thở nổi. Nhìn vào
gan bàn tay, anh lo lắng khi trông thấy vết máu. Anh xin lỗi Simon, hứa sẽ
gọi lại cho bạn rồi chạy vào phòng tắm.
Chiếc gương treo phản chiếu một hình ảnh kinh hoàng. Da anh nhợt
nhạt như xác chết. Khuôn mặt hốc hác, cặp mắt sâu hoắm trong hốc mắt
làm gò má nhô cao. Trông như anh đã già đi ba chục tuổi chỉ trong có một
đêm. Một cơn ho thắt ruột mới làm bắn cả máu lên gương. Andrew cảm