- Anh đâu nói vậy, nhưng nếu em có nghe nói về một căn hộ ba phòng
xinh xắn thì anh sẽ không phản đối ý tưởng đi xem nó đâu.
Trở về nhà, Andrew lại bắt tay vào làm việc còn Valérie đọc sách.
- Trăng mật mà như thế này thì cũng không quá đáng sợ nhỉ, Andrew
ngẩng đầu lên nói với Valérie. Em xứng đáng được hưởng nhiều hơn anh.
- Đó chỉ là vấn đề quan điểm sống... nhưng anh là người đàn ông của đời
em.
Andrew hoàn tất bài báo của mình vào lúc ngày tàn. Đã quá 21h. Valérie
đọc lại bài viết và chính cô là người ấn nút “gửi” trên bàn phím vi tính.
Valérie nắm lấy tay Andrew khi anh đang thu gom đống giấy nháp.
- Anh ra xô pha nghỉ ngơi đi, để em thu dọn số giấy tờ này cho.
Andrew vui vẻ chấp thuận, cái lưng làm anh thấy đau, ý nghĩ được nằm
dài một lúc khiến anh thích thú.
- Marisa là ai? Valérie hỏi sau vài phút dọn dẹp.
- Đó là nguồn tin của anh ở Buenos Aires, nhưng tại sao em hỏi vậy?
- Vì em vừa tìm thấy một phong bì nhỏ kèm vài lời nhắn gửi cho anh.
Andrew nín thở. Valérie đọc cho anh nghe.
Gửi Andrew,
món quà này mượn từ nhà Louisa.
Kỷ niệm về Isabel và Rafaël.
Thay mặt họ cảm ơn anh.