Trên bãi cỏ của buổi chiều tà ngày hôm đó, một cô gái nhỏ bé
trắng trẻo, hai tay dính đầy máu, ra lệnh cho anh ta bằng giọng
điệu hết kiên nhẫn. Hình ảnh này đúng là có sức chấn động về thị
giác. Anh ta cảm thấy cô rất năng nổ, rất oai phong, cũng rất đáng
yêu.
Thích thì theo đuổi. Đối với Diệp Tử Kiêu, đây là đạo lý vô cùng
đơn giản.
Sau đó, anh ta bám theo cô nửa ngày, kết quả cô không nhìn thẳng
anh ta một lần. Ban đầu, Diệp Tử Kiêu có cảm giác thất bại và vô
vị. Anh ta đứng sau lưng cô, nhìn cô chau mày ngồi xổm xuống bãi
cỏ, quan sát hiện trường gây án cả tiếng đồng hồ. Lúc đứng dậy,
chân cô rõ ràng tê liệt, toàn thân lảo đảo mới đứng vững. Sau đó,
cô nhún nhảy vài cái, hai chân mới hoạt động trở lại.
Lúc bấy giờ, Diệp Tử Kiêu bất chợt có ý nghĩ: nếu cô trở thành
bạn gái nhỏ của anh ta, anh ta sẽ không để cô chịu vất vả như vậy.
Anh ta sẽ chiều chuộng yêu thương cô lên tới trời, để cô muốn gì
được nấy, không cần tay dính đầy máu, không cần đối diện với sự
tàn sát, cả ngày hưởng thụ niềm vui ngọt ngào.
Sắc đêm mông lung, ánh đèn dịu dàng,
Diệp Tử Kiêu giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giơ tay về
phía Hứa Hủ: “Xin chào, Hứa tiểu thư, chúng ta từng gặp nhau rồi.
Tôi tên là Diệp Tử Kiêu.”
Hứa Hủ nhíu mày, vừa định nói anh đúng là nhàm chán, cô liền
bắt gặp ánh mắt ôn hòa và khích lệ của anh trai. Cô chợt nhớ đến
lời Quý Bạch: “Hứa Hủ, biết cách đối nhân xử thế là điều rất cần