Thật ra mua giày chỉ là cái cớ, Quý Bạch bình thường cũng chỉ đi
giày của mấy nhãn hiệu. Vì vậy, anh nhanh chóng chọn một đôi
giày thể thao, cả quá trình chưa tới hai mươi phút. Trong đầu vụt
qua một ý nghĩ, anh quay sang nói với Hứa Hủ: “Hay là em cũng
chọn một đôi đi.”
Khu giày dép của phụ nữ rực rỡ muôn màu hơn khu nam giới, đủ
các mẫu giày dép mùa hè mới xuất hiện trên thị trường. Cô nhân
viên bán hàng nhìn thấy hai người, tươi cười đi đến nghênh đón:
“Tiểu thư, cô muốn mua hàng mùa hè phải không?” Hứa Hủ gật
đầu, theo nhân viên đi đến quầy hàng. Quý Bạch đảo mắt qua giá
bày đầy giày dép, dừng lại ở một đôi xăng đan.
“Em thử đôi này xem thế nào.” Quý Bạch cầm đôi dép đi đến
trước mặt Hứa Hủ. Hứa Hủ còn chưa lên tiếng, cô nhân viên bán
hàng mỉm cười: “Bạn trai cô tinh mắt thật đấy, đôi này bán chạy
nhất ở cửa hàng chúng tôi.”
Hứa Hủ nhận đôi dép, thản nhiên nói với cô bán hàng: “Anh ấy
không phải là bạn trai tôi, mà là cấp trên của tôi.”
Cô bán hàng liếc Quý Bạch bằng ánh mắt mang đầy hàm ý sâu xa.
Quý Bạch coi như không nghe thấy.
Hứa Hủ vốn định chọn một đôi xăng đan màu đen ôm kín ngón
chân, chỉ để lộ mu bàn chân. Đôi Quý Bạch chọn là đôi màu lam
nhạt quai ngang để lộ ngón chân. Hứa Hủ thay xong đôi dép, đứng
dậy, cô nhân viên bán hàng tán thưởng: “Rất thích hợp. Chân cô
vừa trắng vừa nhỏ, đi đôi này trông càng xinh xắn và nữ tính.”