Lúc này, Diêu Mông lên tiếng: “Em có đề nghị, trưa nay chúng ta
cùng đi ăn cơm, để chúc mừng Hứa Hủ.” Vừa nói, cô vừa nháy
mắt với Hứa Hủ.
Hứa Hủ hiểu ý Diêu Mông. Diêu Mông muốn cô nhân cơ hội này,
tạo mối quan hệ thân thiết với mọi người. Thế là Hứa Hủ gật đầu:
“Được, em mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người đều cười nói, sao có thể để cô gái nhỏ tốn tiền, nhưng
bữa cơm vẫn được quyết định.
Làm việc một lúc, cục trưởng triệu kiến Hứa Hủ.
Hóa ra, lá cờ thi đua và bó hoa của Diệp Tử Tịch được gửi đến
chỗ cục trưởng trước, sau đó mới chuyển cho cô.
Diệp Tử Tịch là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Diệp thị, là nữ
doanh nhân có tiếng ở thành phố Lâm. Bình thường, chị có mối
quan hệ tốt với thị trưởng và quan chức chính quyền thành phố. Vì
vậy, khi nhận được lá cờ thi đua của chị, cục trưởng cũng cảm thấy
hãnh diện. Ông ta không tiếc lời khen ngợi Hứa Hủ.
Hứa Hủ chẳng nói chẳng rằng, cục trưởng cũng không để ý. Ông
ta cười híp mắt: “Hôm qua cháu không nói tên cháu đúng không?
Nhưng khi Diệp Tử Tịch gọi điện đến, ta biết ngay là cháu.”
Hứa Hủ gật đầu: “Ngoại hình của cháu có đặc trưng tương đối rõ
ràng.”
Cục trưởng nghẹn giọng.
Bữa trưa đặt ở một nhà hàng nhỏ cách cục cảnh sát không xa. Cả
đội đi bộ qua bên đó, Diêu Mông khoác tay Hứa Hủ. Hứa Hủ cảm