NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU TB - Trang 685

Tôi gật đầu, mỉm cười với hắn.

Người đàn ông đặt tay lên vai tôi, khiến tôi buồn nôn.

“Nhà tôi ở gần đây, cậu có muốn về nhà tôi chơi không?” Hắn hỏi nhỏ.

Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tôi không thích ở bên ngoài. Anh hãy đến chỗ

tôi đi, chỗ tôi rất rộng.” Tôi nhìn người đàn ông bằng ánh mắt cảnh giác.

Hắn phì cười: “Cậu bé cảnh giác thật đấy. Được, chú đây sẽ đi theo cậu.”

“Vậy... tôi đợi anh ở bến xe bus.” Tôi nín thở, cố ý để gương mặt hơi đỏ

ửng. Người đàn ông vuốt ve lưng tôi, gật đầu.

Chúng tôi kẻ trước người sau rời khỏi công viên.

Tôi đưa người đàn ông tới một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Tôi dựng trước một cái lều ở nơi này, bên trong đặt ghế sofa và một cái
giường cũ. Trên thành ghế còn vắt bộ đồng phục của tôi.

Người đàn ông tỏ ra kinh ngạc: “Cậu là học sinh à?”

“Ờ.” Tôi rót cho hắn cốc nước. “Vì vậy tôi mới không dám ở trong nội

thành...”

Nụ cười trên môi người đàn ông càng sâu hơn. Hắn uống nước rồi bắt đầu

cởi áo tôi. Trong quá trình cởi áo, tôi làm hắn hôn mê bất tỉnh ở trên
giường. Đúng là người đàn ông ngu xuẩn, sập bẫy cũng đáng đời hắn.

Tôi chơi đến chạng vạng tối ngày hôm sau mới rời khỏi nhà xưởng về nhà.

Đầu tiên, tôi dùng màng nylon bọc chặt thi thể người đàn ông, như vậy

mới không bốc mùi. Sau đó, tôi chia thành hai túi để ở một góc nhà kho,
dùng đồ lặt vặt che khuất. Buổi tối hôm đó, tôi dùng túi nylon đen đựng một
bộ phận nhỏ xách về nhà. Đi khỏi nhà xưởng một đoạn, tôi tình cờ gặp mấy
đồng nghiệp của bố tôi ở bên đường. Một chú cười híp mắt nói với tôi:
“Tiểu Diệp lại đi nhặt chai lọ à?” Ông ta quay sang người bên cạnh: “Thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.