NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU TB - Trang 722

cô ấy đi vào trong, còn không ngừng trò chuyện với cô ấy. Anh thử nghĩ
xem, chúng ta gặp nhau có bao giờ nắm tay, nắm chân không? Bởi vì cô ấy
lần đầu tiên đến nơi này nên Mục Thần mới phải dẫn đường cho cô ấy. Hơn
nữa, lúc cô ấy nói chuyện với chúng ta, sau mỗi câu, cô ấy đều dừng lại. Em
đoán, đó là thói quen lắng nghe âm thanh của cô ấy. Tất nhiên, em cũng vừa
xem lời nhận xét về cửa hàng sách của dân mạng trên baidu. Mọi người nói,
đáng tiếc cô chủ xinh đẹp là người mù”.

Hứa Tuyển chấn động. Hoá ra cô gái đó không nhìn thấy anh.

Mục Đồng mồ côi cha từ nhỏ, người mẹ nuôi hai chị em cô lớn khôn. Vì

vậy, tính cách của cô cũng kiên cường, độc lập và trầm tĩnh giống mẹ. Năm
tám tuổi, cô mắc bệnh hiểm nghèo, khiến đôi mắt bị mù. Mẹ và em trai năm
tuổi ôm cô khóc nức nở, cô nhẹ nhàng an ủi hai người: Không sao cả, cô sẽ
biết tự chăm sóc bản thân.

Quả thực cô đã thực hiện lời hứa của mình, sống như một người bình

thường.

Lúc gặp Hứa Tuyển là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời Mục Đồng.

Mẹ bị bệnh nặng, khoản tiền nhỏ cô khó khăn lắm mới dành dụm được
trong mấy năm mở cửa hàng sách “đội nón ra đi”. Em trai cô muốn chia sẻ
gánh nặng với chị gái, nhưng lại gặp chuyện phiền phức. Vì vậy, hàng động
“dễ như trở bàn tay” của Hứa Tuyển đối với Mục Đồng chẳng khác nào
“tặng củi trong băng giá”, khiến cô ghi sâu trong lòng.

Tuy nhiên cô cũng biết rõ, mọi chuyện trong cuộc đời đều là tuỳ duyên.

Sau hai lần gặp Hứa Tuyển, cô nghĩ tương lai chắc sẽ không bao giờ gặp lại
anh. Ai ngờ buổi chiều ba ngày sau, cửa hàng sách thoang thoảng mùi
hương hoa cỏ xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Vị khách nhẹ
nhàng đi về phía Mục Đồng ở sau quầy thu ngân. Cô nhân viên bán hàng ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.