NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 108

Ana khe khẽ hát qua hai hàm răng. Đặt chiếc ghế tựa vào tường sân,

Đamaxô ngồi xuống, cố nén nỗi háo hức. Ba tháng trước, khi anh vừa hai
mươi tuổi, bộ ria mép vốn được nuôi không chỉ vì tinh thần xả thân mà còn
với ý thức ngây thơ, giờ đây đã điểm xuyết vẻ già dặn trên gương mặt rỗ
của anh. Từ đó anh cảm thấy mình đã lớn. Nhưng buổi sáng này, với những
ký ức của đêm trước còn nổi bồng bềnh trong đầu, anh không biết mình sẽ
bắt đầu cuộc đời từ đâu.

Khi là xong, Ana chia quần áo đã giặt thành hai đống bằng nhau rồi ra đi.

- Em nhớ về sớm đấy.

- Như mọi bữa thôi.

Anh theo chị ra tận phòng.

- Em để cái áo kẻ sọc cho anh ở đấy – Ana nói – Tốt hơn là anh không

nên mặc lại cái áo sơ mi lanh nữa – Chị nhìn thẳng vào đôi mắt trong như
mắt mèo của chồng mình.

- Không biết có ai nhìn thấy anh không?

Chùi mồ hôi tay lên chiếc quần đang mặc, Đamaxô nói:

- Em đừng lo! Không có ai nhìn thấy anh cả!

- Ai mà biết được – Ana nhắc lại. Mỗi cánh tay chị ôm lấy một bó quần

áo – Ngoài ra, anh cũng chẳng nên ra đường làm gì, bây giờ anh hãy ngồi
đợi. Em ra đấy xem sao, tảng lờ như người vô tình qua đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.