NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 153

đấm lưng thùm thụp rồi nói tiếp: – Thầy thuốc không cho phép tôi nổi cáu
mà…

Đứa bé đứng im, không nhúc nhích. Khi Bantaxa với chiếc lồng chim

trong tay lúng túng, nhìn đứa bé và thế là nó khóc rống lên, y như tiếng bò
rống, nằm lăn ra đất, chân tay giãy đành đạch, miệng gào lấy gào để.

Trong khi mụ vợ dỗ đứa bé nín đi thì Môngtiên thản nhiên nhìn nó:

- Thây kệ nó! – gã nói – Mặc hắn đập đầu xuống sàn nhà cho vỡ sọ ra.

Lúc ấy cô chỉ việc lấy muối và chanh sát vào chỗ chảy máu để cho hắn
sướng cái thân.

Đứa bé khóc mà không có nước mắt trong khi mẹ nó giữ lấy hai củ khoai

tây.

- Thây kệ hắn mà! – Môngtiên gầm gừ.

Bantaxa nhìn đứa bé quằn quại như thể quan sát con thú bị trói đang vật

vã. Đó là lúc 4 giờ chiều.

Cũng vào giờ này tại căn nhà trong ngõ hẻm Ucxula vừa hát khúc dân ca

vừa thái hành chuẩn bị bữa cơm chiều.

- Này, cậu Pêpê ơi! Bantaxa gọi cậu.

Anh đi về phía đứa bé, mỉm cười với nó, chìa chiếc lồng chim cho nó.

Ngay lập tức đứa bé vùng dậy, ôm ghì lấy chiếc lông to gần như thân nó.
Sau tấm lưới sắt, đứa bé giương mắt nhìn Bantaxa mà không biết nói gì.
Quả thực, đứa bé chưa hề chảy nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.