NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 173

- Thưa cậu, sự kiện xảy ra là như thế này: hôm qua bọn trẻ con để hai

xác chim chết ở hành lang đe doạ con bé, và sau đó còn bảo nó là những
con chim chết rơi từ trên trời xuống. Con bé cứ việc nuốt lấy tất cả những
gì bọn trẻ nói mà chẳng hề suy nghĩ.

Cậu mỉm cười. Lời giải thích ấy của bà chủ với cậu là thú vị; cậu buông

hai tay và lại nhìn cô gái cũng đang đau đớn nhìn cậu. Chiếc máy hát
ngừng quay. Bà chủ đi sang phòng khác. Khi cậu đi ra hành lang, bằng
giọng nhỏ nhẹ cô bảo cậu:

- Em đã nhìn thấy mà. Hãy tin lời em. Cả thiên hạ đều nhìn thấy.

Lúc ấy cậu tin mình đã hiểu được sự yêu thích máy hát của cô gái và nỗi

thất vọng của bà chủ:

- Vâng! – Cậu chậm rãi nói, sau đó đi về phía hành lang – Tôi cũng đã

nhìn thấy chúng.

Ở bên ngoài, dưới bóng những cây hạnh đào, không khí dịu mát hơn.

Cậu dựa chiếc ghế tựa vào khung của, ngồi ngửa đẩy ra phía sau rồi nghĩ về
mẹ mình. Mẹ cậu ngồi dựa vào ghế xích đu dùng cán chổi dài xua đuổi lũ
gà con trong khi nghĩ rằng lần đầu tiên cậu vắng nhà.

Tuần trước cậu đã có thể nghĩ rằng cuộc đời mình như một sợi dây nhẵn

thín và thẳng băng, được nối từ cái buổi đêm về sáng một ngày trời mưa
trong cuộc nội chiến cuối cùng, là đêm cậu chào đời giữa bốn bức vách trát
đất của của một trường làng cho đến buổi sáng tháng sáu vừa rồi. Cậu vừa
tròn hai mươi hai tuổi và mẹ cậu đến tận chiếc võng cậu nằm để tặng một
chiếc mũ với một tờ thiệp “Tặng con trai mẹ, nhân ngày sinh của con”.
Trong những dịp thuận tiện, cậu ném đi lớp rỉ của thói lười biếng và cảm
thấy nỗi nhớ trường, nhớ bảng đen, và tấm bản đồ của một đất nước quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.