NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 206

Đông Mắcximô Gômét không hề ngạc nhiên. “Trong trường hợp ấy –

Đông nói – Bác không cần thiết phải chôn sống vợ mình”. Đông Mắcximô
Gômét ăn thêm hai quân cờ và phong hoàng hậu cho một quân cờ nữa của
mình. Sau đó ông hướng đôi mắt ngấn lệ của mình vào đôi mắt của ông già
Giacốp, đấu thủ của mình:

- Bác ấy làm sao?

- Đêm qua – Ông già giải thích – Bà ấy ngửi mùi hoa hồng.

- Thế thì một nửa làng này sẽ chết. Sáng nay tôi chỉ nghe thấy dân chúng

xôn xao bàn tán về cái mùi hương ấy.

Ông già Giacốp giả bộ để thua một ván cờ nữa. Dọn dẹp bàn ghế đâu vào

đấy, rồi đóng cửa tiệm cờ đam lại, ông già đi ra đường, lang thang khắp đây
đó để hỏi dò xem đêm qua ai là người ngửi thấy mùi hoa hồng. Cuối cùng
thì chỉ có mình Tôbiat là người duy nhất đã khẳng định rằng mình ngửi
thấy mùi hương ấy. Do đó ông già khẩn khoản mời anh tới chơi nhà mình,
như thể bỗng nhiên anh tới, để kể lại tất cả những gì anh đã thấy trong đêm
qua cho bà vợ mình nghe.

Tôbiat giữ đúng lời hứa. Lúc 4 giờ chiều, ăn mặc gọn gàng như đi thăm

người thân, anh xuất hiện ở hiên nhà ông già Giacốp. Bà vợ ông già cũng
ngồi may ở ngoài hiên đang may cho chồng bộ quần áo của người góa vợ.

Anh bước vào rất nhẹ nhàng khiến bà vợ ông già giật nãy mình:

- Ối trời! – Bà thảng thốt kêu lên – Tôi lại cứ tưởng là thần Gabrien hiển

linh chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.