NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 210

khi trời xẩm tối. Trong không khí vẫn rơi rớt lại mùi hoa hồng. Thỉnh
thoảng tiếng nhạc vọng vào đến tận phòng ngủ.

- Tiếng nhạc ấy từ cửa hàng bác Catarinô – Clôtinđê nói – Hình như có

người xứ lạ tới làng mình.

Có ba người đàn ông và một người đàn bà tới. Bác Catarinô nghĩ rằng sẽ

còn nhiều người khác tới nữa nên định chữa lại chiếc máy hát. Nhưng vì
không biết làm, nên bác ta phải mời bác Pangchô Aparêxiđô tới chữa. Bác
này vốn là người nhận làm bất kỳ việc gì vì lúc ấy chẳng có việc gì để làm,
hơn nữa bác lại có cả một cái hòm đồ nghề, cả đôi bàn tay khéo léo. Tiệm
giải khát của bác Catarinô là một căn buồng làm bằng gỗ ở biệt lập ra phía
biển. Căn nhà có một phòng salông rộng bày biện nào ghế, nào bàn và ở
phía sau phòng này còn có mấy phòng nhỏ. Trong lúc xem báo, Pangchô
Aparêxiđô làm việc. Ba người đàn ông với một người đàn bà ngồi ngay ở
trước quầy hàng mà uống rượu. Họ thay nhau tu từng ngụm to.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, chiếc máy hát chạy rất tốt. Khi nghe âm

nhạc, mọi người nhìn nhau, người nọ nhìn người kia, ngỡ ngàng không biết
nói gì. Nhưng chỉ sau đó một lát, tất cả mọi người, ai cũng như ai, đều nhận
ra rằng kể từ lần nghe nhạc cuối cùng tới nay mình đã già đi nhiều quá.

Tôbiat bắt gặp cả làng đều thức quá 8 giờ tối. Người ta ngồi ngay trước

cửa nhà mà nghe những đĩa hát cũ của bác Catarinô với thái độ của người
theo thuyết định mệnh ngây thơ xem nhật thực. Mỗi đĩa hát đều gợi họ nhớ
một người đã quá cố, hay tới mùi vị của nhãng món ăn trong thời kỳ bị
bệnh dai dẳng, hay một việc gì đó cần phải làm vào ngày hôm sau, từ rất
nhiều năm rồi mà cho tới nay, vì quên mất, vẫn chưa làm được.

Đến 11 giờ đêm hết âm nhạc. Rất nhiều người đi nằm, vẫn đinh ninh

rằng trời sẽ đổ cơn mưa vì họ thấy một đám mây đen kịt trùm lên mặt biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.