NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 22

người qua một bà và nhìn thấy bà mẹ người quá cố – ngài chỉ nhìn thấy nét
nhìn nghiêng của khuôn mặt bà ta. Ngài đại tá đặt tay lên vai bà, hai hàm
răng nghiến lại:

- Tôi đau đớn xin cùng chia sẻ nỗi thống khổ với bà!

Bà ta không ngoảnh mặt lại, há hốc miệng ném ra tiếng kêu thất thanh.

Ngài đại tá giật bắn người. Ngài cảm thấy cái đám đông hỗn độn trong
tiếng kêu thất thanh ấy đang xô mình về phía quan tài. Hai tay ngài sờ
soạng tìm chỗ dựa mà không thấy tường. Những người khác đã đứng vào
chỗ ngài vừa đứng ban nãy. Ai đó ghé sát vào tai ngài nói bằng giọng êm
ái: “Hãy coi chừng, thưa đại tá”. Ngài ngoảnh đầu lại bắt gặp ngay chính
người chết. Nhưng ngài không nhận ra anh ta bởi lúc này anh ta, trắng toát
trong bộ đồ liệm, tay cầm chiếc kèn cornê có vẻ lầm lỳ và kiên quyết, tuy
nhiên cũng hốt hoảng như ngài. Ngài ngẩng cao đầu để tìm làn không khí
trong lành hơn ở bên trên tiếng gào khóc thì nhìn thấy chiếc quan tài đã
đóng nắp đang bồng bềnh trôi ra cửa chính. Ngài vã mồ hôi hột. Các khớp
xương nhức mỏi. Sau đó ít lâu, ngài nhận ra là mình đã đi ở ngoài đường
do nước mưa làm ướt mi mắt. Có ai đó nắm lấy thắt lưng ngài và nói:

- Xin bác hãy mau chân hộ kẻo mọi người đang đợi.

Đó là đông Xabat, cha đỡ đầu của người quá cố, thủ lĩnh duy nhất của

chính đảng ngài, hiện đang ẩn náu trong làng này để tránh sự truy nã chánh
trị. “Cám ơn bác”, ngài đại tá nói rồi cùng đi dưới chiếc ô với đông Xabat.
Phường bát âm mở đầu lễ đưa tang. Ngài đại tá nhận thấy trong tiếng nhạc
rền rĩ ấy thiếu tiếng kèn đồng, và do đó, ngài ý thức được rằng người chết
đã chết.

- Một người bất hạnh! – ngài đại tá rên rỉ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.