NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 242

sao chúng tôi lại sợ hãi như vậy mà chạy miết, chạy miết cho tới khi đến
làng Goahira, một làng chỉ có những cơn gió thổi liên hồi, thổi không
ngừng không nghỉ. Lúc này chúng tôi mới thoát được sự khủng bố dã man
của bọn lính thủy đánh bộ Mĩ, và chỉ lúc này thôi, tôi mới thực sự hoàn hồn
để thú nhận rằng cái thứ thuốc chống độc rắn của y là bột đại hoàng hòa lẫn
với bột nhựa thông, nhưng y đã thuê một gã xướng bài thuê với giá hai
mươi đồng quartigiô để gã này mang tới cho y một con mapana không còn
nọc độc nữa. Chúng tôi trú chân trong một dinh thự đã đổ nát của Hội
truyền giáo thời thực dân, tự phỉnh mình bằng hi vọng sẽ gặp được những
tên buôn lậu, những kẻ đáng tin hơn cả và có nhiều khả năng dám mạo
hiểm vượt qua miền mỏ diêm sinh dưới sức nóng như đốt của ông mặt trời
lúc nào cũng đỏ au. Thoạt đầu chúng tôi ăn thịt kì nhông nướng ám khói
với hoa dại miền mỏ, và vẫn còn cười giễu cợt khi nghĩ rằng phải đem đôi
ủng của y ninh lên mà ăn, nhưng cuối cùng chúng tôi phải ăn tới cả những
con nhện nước bắt được ở dưới suối, và đến lúc này chúng tôi mới sực nghĩ
rằng chỉ còn thiếu cái cuối cùng mà cuộc đời vẫn để dành cho mình. Vì còn
ngây thơ chưa hiểu biết cái chết như thế nào, cũng chưa nắm được cách đề
phòng nó nên tôi chỉ biết nằm nghiêng người về phía ít đau nhất để chờ đón
thần chết, trong lúc đó, y mơ màng sống trong kỉ niệm về một thiếu nữ trẻ
và duyên dáng, nhưng cái kỉ niệm bịa đặt ấy chẳng qua cũng chỉ là một trò
đùa sản phẩm của đầu óc láu lỉnh của y, để giễu cợt thần chết với nước mắt
của ái tình. Vậy mà, trong giây phút chúng tôi đã có thể chết được rồi, với
thái độ cởi mở hơn bao giờ hết, y bò đến bên tôi, suốt đêm thức canh chừng
cơn hấp hối của tôi. Tôi nghĩ lao lung lắm mà vẫn không nhận ra được rằng
cái tiếng hú ở giữa miền mỏ hoang vụ này là tiếng gió thổi hay là lời y nói.
Trước khi trời rạng sáng, y nói với tôi bằng chính cái quyết tâm của y mà
giờ đây tôi đã hiểu ra; đó là điều y bảo rằng tôi là người đã làm cho cuộc
đời y đổ nát, vậy thì mi hãy thắt giải rút quần cho chặt bởi mi đã làm cho
số phận ta điêu đứng thì chính mi sẽ phải thừa kế nó.
Tại đây chính là chỗ
tình cảm của tôi đối với y bắt đầu suy giảm. Y lột hết quần áo của tôi, đặt
tôi nằm trên bãi dây thép gai mà lăn đi lăn lại như lăn một khúc gỗ, kéo lê
tôi sền sệt trên đá sỏi miền mỏ trơ trọi rồi ngâm tôi trong nước đái của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.