Bà già nhìn chăm chú vào gã không phải để tỏ ý khinh thị mà để xem gã
bạo phổi tới mức nào.
- Tôi không ngăn cản anh, nếu anh trả tôi số tài sản mà con bé, do vô ý
đã làm thiệt hại. Số tài sản ấy trị giá cả thảy là tám trăm năm mươi hai ngàn
ba trăm năm mươi đồng pêxô. Nếu trừ đi bốn trăm năm mươi đồng đã trả
lại thì nó còn nợ tôi tám trăm sáu mươi mốt ngàn tám trăm tám mươi lăm
đồng nữa.
Chiếc xa tải rồ máy.
- Cụ ơi! Cụ hãy tin rằng cháu sẽ đưa cụ khoản tiền kếch xù đó nếu cháu
có. – Gã nói nghiêm chỉnh – Quả thật cô gái đáng giá bấy nhiêu tiền đấy, cụ
ạ!
Bà già, nhận ra tấm lòng thành thực của chàng trai, nói:
- Vậy hãy trở lại khi nào cháu có đủ tiền nhé! Còn bây giờ thì hãy cút đi
kẻo ta tính lại tiền thì cháu hãy còn nợ ta mười đồng nữa đấy.
Gã phụ xe nhảy lên thùng chiếc xe tải đang chạy vẫy tay chào từ biệt
Êrênhđira. Nhưng cô gái không kịp đáp lại bởi cô chưa qua cơn thảng thốt
vừa xảy ra xong.
Êrênhđira và người bà dựng tạm một túp lều ngay trên bãi đất hoang. Họ
lợp lều bằng những tấm tôn và dùng mấy mẩu thảm cháy dở để thưng che
chung quanh lều. Trải hai chiếc dát giường xuống đất rồi lấy đệm đặt lên
làm giường ngủ và hai bà cháu ngủ ngon lành như ở trong nhà vậy. Đến khi
mặt trời lên cao xuyên nắng qua khe hở trên nóc lều rọi vào mặt lúc ấy bà
cháu cô bé mới thức dậy. Khác với mọi khi, hôm ấy bà già trang điểm cho
Êrênhđira. Mụ thoa son phấn lên mặt cô cháu, tô điểm theo kiểu đẹp u hoài,