nhiên. Ngay sau khi gã nhân viên bưu điện bước vào trong túp lều, bà già
liền đóng cửa lại.
Việc làm ấy rất kiến hiệu. Bị cám dỗ bởi những lời huyên truyền từ
miệng gã nhân viên bưu điện, bọn mày râu từ mọi miền dù xa mấy, cũng ùn
ùn kéo tới để thưởng thức cái tân kỳ của Êrênhđira. Bọn người này tới kéo
thêm những bàn xổ số, những quán nhậu và cả một cửa hàng ảnh lưu động.
Cửa hàng này chỉ có một cỗ máy chụp ảnh đặt trên giá và một tấm phông
vẽ cảnh những con thiên nga có chấn đứng bên hồ nước.
Ngồi trên chiếc ghế có tay ngai, tay phe phẩy chiếc quạt lông, bà già tỏ
vẻ thờ ơ đối với chính cái quang cảnh náo nhiệt như hội chợ trong tiệm
chứa của mình. Mụ chỉ để ý tới trật tự của hành khách đợi tới lượt và số
tiền trả đủ trước khi vào với Êrênhđira. Thoạt tiên cũng xảy ra một vụ cãi
vã khá gay gắt tới mức mụ phải đuổi một khách hàng vì vị này đã gian lận
trả thiếu năm đồng. Những tháng gần đây đã cho mụ những bài học đích
đáng bởi vậy mụ quyết định nhận tất cả những vật dụng có giá trị bảo đảm
như huy chương các thánh, kỷ vật của gia đình và cả nhẫn cưới nữa thay
cho tiền.
Vào lúc kết thúc một thời gian tạm trú khá dài trong cái làng đầu tiên ấy,
người đã thu được khá nhiều tiền để có thể sắm được một con lừa. Nhờ con
lừa này mụ sẽ ngày một đi sâu hơn vào hoang mạc tìm đến những địa điểm
dễ kiếm tiền hơn, nhanh chóng thu lại số tiền Êrênhđira còn mắc nợ. Bà già
ngồi trên một chiếc yên làm tạm đặt trên lưng lừa. Êrênhđira đi bộ cầm
chiếc ô đã sờn mép che nắng cho bà mình. Sau bà cháu Êrênhđira là những
người Anhđiêng khiêng vác những đồ đạc không thể bỏ lại được như
giường chiếu, cái ghế dựa có tay ngai, vị thần hộ mệnh, và cả chiếc hòm
đựng hài cốt của cha con Amađix. Bác phó nháy ngồi trên chiếc xe đạp của
mình cũng đi theo đoàn tùy tùng của bà cháu Êrênhđira, nhưng lúc nào bác
cũng đi sau cách một khoảng khá xa.