NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 311

đình giàu nứt đố đổ vách giữa cái vương quốc cực kỳ khốn khổ và bần hàn
ấy. Đó là một hàng dài xe bò chở những đồ vật còn sót lại sau vụ cháy nhà
và không chỉ có những bức tượng bán thân tạc các đức hoàng đế Xêda,
những chiếc đồng hồ cổ quái mà còn có cả cây đàn pianô, một chiếc máy
hát với những đĩa nhạc buồn. Một đoàn người Anhđiêng lo việc chuyên chở
đồ dùng. Một ban nhạc đi theo cử nhạc chào mừng mỗi khi đoàn của mụ
già tới một làng nào đó để báo tin cho dân chúng.

Mụ già ngồi trên chiếc kiệu hoa lần đếm hạt ngũ cốc đựng trong túi để

tính số tiền hiện có. Thân xác mụ vốn đồ sộ là thế càng đồ sộ hơn bởi bên
trong chiếc áo blu mụ mặc thêm một chiếc áo trấn thủ may bằng vải bạt.
Trong chiếc áo trấn thủ này, mụ nhồi nhét vàng lá vào như thể người ta độn
bông ấy. Êrênhđira ngồi ăn, ăn mặc rất lộng lẫy nhưng cổ chân vẫn mang
chiếc xích chó.

- Giờ thì cháu hết ca thán rồi nhé! – Bà già nói với cô cháu khi bọn họ

bắt đầu ra khỏi cái thành phố biên giới ấy – Cháu đã có quần áo sang trọng
của một hoàng hậu này, một chiếc giường quý phái này, một ban nhạc riêng
này và cả mười bốn người hầu Anhđiêng nữa. Đời cháu như vậy là vương
giả lắm rồi đấy, chứ còn mong gì hơn!

- Thưa bà, vâng ạ!

- Giá như ta có phải đi hầu Chúa thì cháu không phải sống nhờ bọn mày

râu nữa. Cháu đã có nhà riêng của mình ở ngay giữa thành phố tráng lệ.
Lúc ấy cháu sẽ được tự do và sung sướng.

Đó là một cái nhìn mới vào tương lai. Mụ già không đả động tới món nợ

đời của cô cháu nữa. Bởi vì những tình tiết của nó đã trở nên nhàm chán
lắm rồi và thời hạn phải thanh toán nó cứ ngày một tăng thêm khiến mụ lú
lẫn trong khi cần phải tính toán con đường làm ăn. Mặc cho bà nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.