NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 312

Êrênhđira cố giữ vẻ thản nhiên, không hề thở dài não nuột để bà già khỏi
nhận ra những suy tư sâu kín nhất của mình. Cô nghĩ tới cuộc đời nhục nhã
của mình trên một chiếc giường lúc thì ở vùng mỏ diêm sinh lầy lội, lúc thì
ở trong làng bản những bộ tộc cổ xưa, lúc thì ở bên cạnh những giếng khai
thác mỏ đá tan. Cô gái miên man nghĩ trong lúc bà nội tán tỉnh về một
tương lai huy hoàng của mình như thể đọc chúng qua những lái bài tây.
Một buổi chiều nọ, sau một ngày vất vả trèo đèo, bỗng hộ gặp một cơn gió
lộng – cơn gió quen thuộc đối với mụ già, – nghe thấy tiếng ồn ào nói
chuyện của dân Hamaica. Trước khung cảnh tự nhiên thoáng mát đầy sức
sống ấy, cả hai bà cháu đều náo nức một cảm giác sống mãnh liệt hơn. Đó
chính là lúc bà cháu Êrênhđira đã tới miền duyên hải.

- Cháu thấy chưa? Biển đấy! – Mụ già nói trong khi hít thở không khí

trong lành mà mắt nhìn ánh sáng vừa trong sáng vừa thoáng đãng của vùng
Caribê mà đã một nửa đời người mụ không được hưởng – Cháu có thích
không?

- Có ạ!

Bà cháu Êrênhđira dựng tiệm chơi ở đây. Đêm ấy mụ già ngủ yên giấc.

Tuy mụ nói suốt đêm nhưng không nói mê. Thỉnh thoảng mụ có nhầm lẫn
giữa những kỷ niệm xưa đầy lưu luyến với cái tương lai huy hoàng đang
mở ra. Mụ dậy trưa hơn thường lệ với cảm giác dịu dàng trong tiếng gió thì
thào của biển. Tuy nhiên, khi Êrênhđira tắm cho mụ, thì mụ lại tiếp tục tiên
đoán tương lai cho cháu mình.

- Cháu sẽ là một bà mệnh phụ – Mụ nói – là một phu nhân dòng dõi, sẽ

được sung sướng và vẻ vang nhờ những bậc quyền cao chức trọng yêu mến
cháu. Từ các hải cảng trên thế giới, các vị thuyền trưởng sẽ gửi bưu thiếp
thăm hỏi cháu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.