NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 347

nghĩ kỳ diệu mới mẻ của ông bị mất đi rất nhiều trên màn ảnh. Ông giữ các
ý tưởng ấy lại trong những tờ phiếu ghi được sắp xếp theo từng đề tài và
được găm vào các ghim móc trên tường, và ông tích lũy được rất nhiều đến
mức chúng chiếm gọn cả một phòng ngủ trong nhà ông.

Ngày thứ bảy sau đó chúng tôi cùng Margaritô đến thăm ông. Ông rất

yêu cuộc sống đến mức chúng tôi đã thấy ông đứng ngay ở cửa nhà mình
trên đường Angiêra Mêrixi, đang háo hức nồng nhiệt với ý tưởng mà chúng
tôi báo cho ông qua điện thoại. Ông không kịp chào hỏi chúng tôi một cách
đáng yêu như vẫn thế mà dẫn ngay Margaritô đến một chiếc bàn chuẩn bị
sẵn và chính ông tự tay mở nắp chiếc hộp gỗ thông.

- Lạ quá – Ông thốt lên một cách hốt hoảng.

Ông lặng lẽ ngắm Thánh Bà độ hai ba phút gì đó, đậy nắp chiếc hộp gỗ

thông lại, rồi không nói năng gì cả ông dẫn luôn Margaritô ra cửa như dẫn
một đứa trẻ vừa mới chập chững đi những bước đầu tiên trong đời. Ông nhẹ
nhàng vỗ lưng Margaritô để tạm biệt. “Cảm ơn con, rất cảm ơn con”, ông
nói với Margaritô. “Cầu Thượng đế hãy phù hộ con trong cuộc đấu tranh
của mình”. Khi đóng cửa lại rồi, quay về phía chúng tôi, ông nói suy nghĩ
dứt khoát của mình.

- Không làm phim được – Ông nói – Không một ai sẽ tin điều đó.

Bài học bất ngờ ấy theo suốt chúng tôi trên tàu điện trở về nhà. Nếu ông

đã nói thế thì không cần phải bận tâm đến nữa: câu chuyện không dùng
được. Tuy nhiên, Maria Bêda đón chúng tôi với lời nhắn khẩn cấp nói rằng
Xavattini ngay đêm ấy đợi chúng tôi đến nhưng không được mang theo
Margaritô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.