NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 350

- Hoan hô, con của ta ạ – Ngài nói – Chúa sẽ thưởng công cho sự kiên trì

của con.

Tuy nhiên, khi Margaritô thực sự cảm thấy giấc mơ của mình sẽ được

thực hiện nay mai, đó chính là thời trị vì ngắn ngủi của đức Giáo hoàng vui
tính Anbinô Luxianô. Một người thân của ngài, vì có ấn tượng sâu sắc
trước câu chuyện của Margaritô đã hứa với ông rằng ông ta sẽ giúp đỡ.
Không ai tin ông ta. Nhưng sau đó hai ngày, trong lúc mọi người đang ăn
trưa, có ai đó gọi điện thoại đến trường nội trú báo một tin ngắn gọn và
khẩn cấp cho Margaritô: ông không nên đi xa Rôma bởi trước ngày thứ
năm tới có thể ông sẽ được Vaticăng gọi đến để gặp riêng.

Không bao giờ được biết đó là chuyện đùa hay không. Nhưng Margaritô

tin rằng không phải là chuyện đùa và ông rất chăm chú theo sát tình hình.
Ông không ra khỏi nhà. Nếu cần phải vào nhà vệ sinh thì ông nói to để mọi
người đều biết: “Tôi vào nhà vệ sinh”. Maria Bêda, lúc nào cũng vui vẻ
trong những biểu hiện đầu tiên của tuổi già, đã tuôn ra một chuỗi cười vang
khanh khách của người phụ nữ tự do.

- Margaritô ạ, chúng tớ đã biết điều đó rồi để phòng khi đức Giáo hoàng

gọi.

Tuần lễ sau, hai ngày sau cú điện thoại ấy, Margaritô sụp đổ tinh thần

trước tin tức đăng trên tờ báo được người ta nhét vào phòng qua khe hở bên
dưới cánh cửa. Báo đó đã đăng tin Đức Giáo hoàng tạ thế. Ông vẫn giữ
được một lúc niềm hy vọng rằng đó là tờ báo ra muộn lại bị nhầm lẫn bởi
thật khó tin rằng cứ mỗi tháng lại băng hà một đức Giáo hoàng. Nhưng sự
thật vẫn cứ là sự thật: vị linh mục vui tính Anbinô Luxianô, được bầu trước
đó ba mươi ba ngày là Giáo hoàng, khi trời sáng từ trần ngay ở trên giường
từ lúc nào không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.