NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 358

- Hãy tranh thủ lúc này mà khóc – Bác sĩ nói bằng một giọng du dương –

Không có phương thuốc nào hơn nước mắt cả.

Maria thấy người nhẹ nhõm hẳn đi mà chẳng cần ngượng ngùng. Chưa

bao giờ cô có được điều này với những người tình chốc lát trong những lúc
nhàn tản sau buổi làm tình. Trong lúc nghe cô nói, bác sĩ lấy ngón tay gãi
đầu cho cô, sửa lại gối để cô dễ thở hơn. Bằng sự hiểu biết và thái độ dịu
dàng – một thái độ dịu dàng mà cho đến tận lúc này Maria chưa dám mong
đợi – ông dẫn cô chu du trong chính mê cung lộ tiềm thức của cô. Đó là
điều kỳ diệu bởi đó là lần đầu tiên trong đời Maria được một người đàn ông
đã để toàn tâm nghe cô nói và hiểu cô mà chằng hề được ăn nằm với cô.
Sau một giờ dài dặc, đã được giải tỏa hoàn toàn, Maria liền đề nghị bác sĩ
cho phép cô được nói chuyện với chồng qua điện thoại.

Bác sĩ liền trịnh trọng đứng dậy. “Nữ hoàng ạ, chưa được đâu”, bác sĩ

nói trong lúc tát lên má cô một cái tát rất dịu dàng đến mức chưa bao giờ cô
cảm thấy. “Mọi thứ đều được làm đúng lúc mà!”. Từ cửa, bác sĩ làm dấu
chúc phúc cho cô rồi mãi mãi biến mất tăm.

- Hãy tin ở ta mà! – Bác sĩ nói với cô.

Ngay đêm đó Maria được đăng ký vào sổ phòng dưỡng bệnh với một con

số thứ tự, một lời ghi chú hời hợt về nguồn gốc xuất thân cũng như những
nghi vấn về thể trạng sức khỏe của cô. Ở ngoài lề trang giấy cô được liệt
vào hạng dễ bị kích động do chính viên giám đốc trại điên tự tay viết.

Đúng như Maria dự đoán, người chồng ra khỏi căn hộ khiêm tốn tại xóm

Horta chậm đúng nửa giờ để đi chơi ba cuộc chơi đã được hẹn. Trong gần
hai năm chung sống tự nguyện, đây là lần đầu tiên Maria không về đến nhà
đúng giờ hẹn, và anh chồng hiểu sự về muộn ấy là do cơn mưa dữ quá đã
phá phách tỉnh này trong cái ngày cuối tuần đó. Trước khi đi, anh chồng gài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.