NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 384

Sau hai cuộc đại chiến, ngài trở lại Giơnevơ để tìm một lời đáp dứt khoát

cho căn bệnh của ngài mà các bác sĩ ở Maetinich không xác định được là
thứ bệnh gì. Thời gian ở lại đây để khám bệnh được dự tính không quá
mười lăm ngày, thể mà nay đã qua đi sáu tuần xét nghiệm đầy mệt mỏi mà
kết quả vẫn chưa rõ ràng, vẫn chưa nhìn thấy kết quả cuối cùng. Các bác sĩ
đã tìm kiếm căn bệnh này ở gan, ở thận, ở tuyến tụy và tuyến tiền liệt,
nhưng đây lại là những nơi không có bệnh. Cho đến một ngày thứ năm chết
tiệt ấy, cái ngày một bác sĩ kém nổi bật trong số rất nhiều các bác sĩ nổi
tiếng đã khám cho ngài đã hẹn gặp ngài vào lúc chín giờ sáng ngày hôm
sau tại khoa thần kinh.

Phòng làm việc của ông ta tựa như một phòng nhỏ của các nữ tu. Ông ta

là một người nhỏ bé, với vẻ buồn buồn, và bàn tay phải của ông bó bột vì
ngón cái bị gẫy xương. Khi ông tắt đèn phòng, trên màn hình hiện lên một
tấm phim được soi sáng làm nổi rõ chiếc xương sống mà ngay ngài cũng
không nhận ra nó là của mình cho đến khi bác sĩ dùng một chiếc thước kẻ
chỉ vào một chấm đen, ở phía dưới thắt lưng, nơi nối hai đốt sống với nhau.

- Thưa ngài, bệnh của ngài ở đây – Ông ta nói.

Đối với ngài đó là điều không quá dễ dàng chút nào. Bệnh của ngài là

không thể chẩn đoán và thường hay chạy lung tung, lúc thì đau ở bên sườn
phải lúc thì đau ở phía dưới bụng và thường xuyên nhói đau một lát ở háng.
Bác sĩ im lặng nghe ngài trình bày triệu chứng bệnh trong lúc vẫn giữ
nguyên đầu thước kẻ chỉ vào chấm đen trên tờ phim găm vào màn hình.
“Chính vì thế mà chúng tôi bị đánh lạc hướng trong thời gian quá dài lâu!”,
ông nói. “Nhưng giờ đây chúng tôi biết chắc chắn rằng nó ở đây!”. Sau đó,
ông ta đặt ngón trỏ lên trán vẻ suy nghĩ, rồi quyết định:

- Dù là thực tế phũ phàng chăng nữa, thưa tổng thống, toàn bộ căn bệnh

của ngài là ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.