NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 408

- Đó là tất cả những gì ta còn có trong cuộc đời này – Ngài nói.

Không cần đắn đo gì hơn là việc bán tất cả đi để lấy tiền trang trải mọi

chi phí cho phẫu thuật. Và ngài mong rằng Hômêrô hãy làm ơn giúp ngài
thật cẩn trọng. Tuy nhiên, Hômêrô cảm thấy mình không đủ khả năng thỏa
mãn yêu cầu của ngài nếu ngài không có đủ hóa đơn mua bán.

Ngài tổng thống liền giải thích cho anh biết rằng đó là những đồ trang

sức của vợ ngài. Bà đã thừa kế chúng từ người bà sống trong thời thuộc địa,
mà người bà này đã thừa kế một hộp đựng nhiều thứ ở những mỏ vàng tại
Colombia. Chiếc đồng hồ, các bộ măngset và kim gài cà vạt là của ngài –
Các tấm huân chương, dĩ nhiên không là của một ai trước đó.

- Ta lại cứ nghĩ rằng không ai lại có những hóa đơn về các đồ vật như thế

– Ngài nói.

Hômêrô vẫn giữ nguyên thái độ.

- Trong trường hợp ấy – Ngài tổng thống nói vẻ đắn đo – Không còn

cách nào hơn là tự ta phải đi bán lấy vậy.

Với một vẻ bình tĩnh được tính toán kỹ, ngài thu lại các chuỗi hạt ngọc.

“Hỡi Hômêrô yêu quý, ta khẩn cầu anh hãy thứ lỗi cho nhé, nhưng mà
không có cái nghèo tệ mạt nào hơn là cái nghèo của một tổng thống
nghèo”, ngài nói với anh, “Để chỉ sống sót thôi đã là một nỗi nhục rồi”.
Trong khoảnh khắc ấy, Hômêrô nhìn ngài mà thấy thương thật lòng và anh
đã quy phục ngài.

Đêm ấy, Laxara về nhà muộn hơn thường lệ. Đứng ở cửa cô đã nhìn thấy

những chuỗi hạt ngọc lóng lánh sáng dưới ánh đèn đỏ quạch nơi phòng ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.