NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 422

Santiagô Nasar biết rõ như thế, nhưng những cuộc rước lễ hội hè của nhà

thờ đã có một sức mê hoặc không thể cưỡng được. “Cứ như thể trong phim
ảnh”, anh ta một lần đã nói với tôi như vậy. Còn đối với bà mẹ, trái lại, việc
Hồng y giáo chủ tới bà không quan tâm mà chỉ lo đến một điều là sao cho
con trai bà đừng bị đẫm nước mưa bởi vì bà đã nghe thấy nó hắt hơi trong
đêm hôm trước. Bà khuyên con nên mang theo chiếc ô nhưng anh ta ra hiệu
chào mẹ rồi bước ra khỏi phòng. Đó là lần cuối cùng bà trông thấy con trai.

Vichtôria Gútxman, người nấu bếp, quả quyết rằng hôm đó không mưa,

cả suốt tháng Hai cũng vậy. “Trái lại – bà nói với tôi khi tôi tới thăm trước
khi bà mất ít lâu – Trời nắng nóng sớm hơn cả cữ tháng Tám”. Khi
Santiagô Nasar bước vào bếp, bà đương mổ ba con thỏ chuẩn bị làm cơm
trưa. Một lũ chó rình vây quanh bà. “Bao giờ cũng vậy, buổi sớm dậy vẻ
mặt cậu ta cứ như vừa qua một đêm khó ngủ”. Vichtôria Gútxman nhớ lại
điều đó một cách không hứng thú. Như tất cả mọi buổi sáng thứ Hai,
Đivina Phlo, con gái vừa mới lớn của bà mang đến cho Santiagô Nasar một
tách cà-phê đặc pha một chút rượu rôn, để giúp anh ta giải cái mệt mỏi của
đêm hôm trước. Gian bếp rộng với tiếng lửa lèo xèo và những con gà mái
còn lặng ngủ trên những chiếc sào ngang nom có vẻ bí mật. Santiagô Nasar
nhai một viên thuốc cảm nghĩ ngợi miên man, mắt không rời hai người phụ
nữ đương mổ thỏ bên bếp. Mặc dù đã có tuổi, Vichtôria Gútxman vẫn giữ
được dáng người chắc nịch. Cô con gái, vẻ ngoài còn hơi hoang dại, dường
như ngột ngạt bởi sự thôi thúc của những hạch nội tiết. Santiagô Nasar nắm
chặt lấy cổ tay cô bé khi cô đến đón tách cà-phê đã cạn. Anh ta bảo cô:

- Này đã đến tuổi đem vực được rồi đấy.

Vichtôria Gútxman giơ trước mặt anh con dao vấy máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.