NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 433

không hề biết.

- Chúng ta đối với chị ấy cũng như đối với họ hàng nhà Vicariô, đều có

quan hệ như nhau – cha tôi nói.

- Nhưng bao giờ cũng phải đứng về phía người thiệt mạng.

Các em tôi từ các phòng chạy ra. Thấy cái hơi hướng bi thảm của tấn

kịch chúng bật khóc nức nở. Đó có lẽ là lần thứ nhất trong đời mẹ tôi
không để ý đến chúng, cũng như không để ý đến cả cha tôi nữa.

- Bà hãy đợi một tý để tôi mặc quần áo đã..

Mẹ tôi đã ra đến ngoài đường. Em trai tôi, Haimê, lúc đó bẩy tuổi, là

người duy nhất đã mặc quần áo tề chỉnh sắp đi học.

- Con đi theo mẹ đi – cha tôi ra lệnh.

Haimê chạy theo sau mẹ tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra và cũng

chẳng biết sẽ đi đến đâu, cứ cố nắm chặt tay mẹ. Em kể với tôi: “Mẹ vừa đi
vừa nói một mình, giọng rất nhỏ: mấy thằng càn chẳng có pháp luật gì cả.
Những con vật dơ dáy không biết làm điều gì khác ngoài những việc gây sự
chẳng lành”. Mẹ tôi cũng không để ý tới đứa con trai đương quặt chặt tay
mình, chân chạy theo sau. “Chúng nó chắc tưởng mình hóa điên”, mẹ nói
với tôi. “Lúc đó điều duy nhất mà mẹ nhớ ra là ở đằng xa vẳng tiếng ồn ào
của nhiều người. Y như thể người ta tiếp tục lễ cưới. Rồi thấy mọi người ùa
ra phía quảng trường”. Mẹ tôi rảo bước với ý nghĩ dứt khoát có khả năng
làm được hết mọi việc cần thiết để cứu một mạng người. Cho đến khi có
một người đi ngược chiều, khi tới trước mặt, thấy bà hốt hoảng bước vội
lấy làm ái ngại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.